Lúc này, Diệp Lạc Hy ngự kiếm, đi theo sau Thái Thượng lão quân đến Đâu Suất cung.
Một ngày một đêm ở cảnh Đâu suât bằng bốn trăm năm ở chốn nhơn gian.
Trong cõi Dục giới, cảnh Đâu Suất đà Thiên là tốt hơn hết.
Dưới cảnh ấy, chư Thiên có lòng phóng dật, trên cảnh ấy, chư Thiên có căn ám độn.
Cho nên cảnh ấy là tốt hơn hết.
Đâu Suất có năm đại thần.
Đại thần thứ nhất tên Bảo Tràng, thân tuôn bảy báu rải trong tường cung trời, mỗi một châu báu hóa thành vô lượng nhạc khí treo giữa hư không và tự phát ra thanh âm.
Có vô lượng thanh âm làm cho chúng sanh vui thích.
Đại thần thứ hai tên Hoa Đức, thân tuôn vô số hoa phủ che cung tường và hóa thành lọng hoa, mỗi một lọng hoa làm thành trăm ngàn tràng phan để dẫn đường.
Đại thần thứ ba tên Hương Âm, trong lỗ chân lông nơi thân tuôn ra mùi hương vi diệu như hương chiên-đàn hải ngạn.
Hương ấy như mây, tạo thành trăm màu quý báu, thơm quanh cung điện bảy vòng.
Đại thần thứ tư tên Hỷ Lạc, tuôn ra ngọc như ý, mỗi mỗi châu báu tự nhiên trụ trên tràng phan kêu reo vô lượng các pháp quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng và năm giới, các pháp ba-la-mật, vô lượng pháp lành làm lợi ích và khuyên tu tâm hạnh Bồ-đề.
Đại thần thứ năm tên Chánh Âm Thanh, các lỗ chân lông trên thân tuôn ra các dòng nước.
Trên mỗi một dòng nước có năm trăm ức hoa.
Trên mỗi bông hoa có hai mươi lăm ngọc nữ.
Các lỗ chân lông trên thân những ngọc nữ đó phát ra tất cả thanh âm tuyệt diệu, hơn cả âm nhạc của hoàng hậu cung thiên ma.
Và tất nhiên, vị Thái Thượng Lão Quân của chúng ta là người ngụ tại cung Đâu Suất, tại tầng trời thứ ba mươi ba.
Trong cung Đâu Suất có lò Bát quái là nơi luyện các loại tiên đơn thánh thuỷ để trường sinh bất tử.1
Mà theo con mắt của Diệp Lạc Hy mà nói, đây là một cảnh giới chỉ dành cho những người thanh bạch như Thái Thượng lão quân.
Càng nghĩ, chỉ càng cảm thấy chốn bồng lai tiên cảnh thế này lại quá ư là xa hoa.
Nhưng xa hoa thì xa hoa, cho dù có xa hoa hơn đi chăng nữa thì nó cũng chỉ cần một cái nhà để ở thôi mà? Mà, địa vị càng cao, thì có lẽ nơi này càng xa hoa, nhỉ?
Thái Thượng lão quân và Diệp Lạc Hy cùng nhau đáp xuống một bậc thềm cao, đi thêm vài bước sẽ vào đến đại sảnh của nơi này.
Lúc này, dường như xung quanh đã không còn ai ngoài hai người họ nữa, Diệp Lạc Hy mới cúi đầu ôm quyền hỏi người trước mặt rằng: “Không biết Thái Thượng lão quân có gì chỉ giáo?”
Thái Thượng lão quân nhìn nàng một lúc rồi hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Diệp Lạc Hy khó hiểu, ôm quyền nói: “Tiểu thần tính sơ ra, cũng chỉ mới hơn một ngàn tuổi.”
Thái Thượng lão quân nhìn nàng hồi lâu, như dò xét rồi bật cười, ông nói: “Ha ha ha, không! Ngươi không phải hơn một ngàn tuổi.
Mà là hơn hai mươi hai vạn tuổi, đúng chứ?”
Diệp Lạc Hy trong lòng chấn kinh.
Đế Quân và Nữ Oa không tài nào nhìn ra, ngay cả người lợi hại như Lâm Túc và Khang Tư cũng không thể nào nhìn ra.
Vậy mà, Thái Thượng lão quân chỉ cần liếc mắt một cái, liền có thể nhìn ra được nàng đang che giấu điều gì sao?
“Tại sao hai mươi vạn năm sau, ngươi lại đột ngột trùng sinh trở về?”Ông hỏi.
Trực tiếp vậy luôn?!
Diệp Lạc Hy cũng không cần giấu diếm làm gì nữa.
Nếu như nàng đã bị ông ta vạch trần, trước hết phải bình tĩnh xem xem, ông ấy là bạn hay thù.
“Bẩm, là ta đã bị hàm oan tới chết.
Oán hận ngút trời không tan.
May mắn ta gặp được quý nhân giúp đỡ, liền bán mạng mà trở về đây.” Nàng nói.
“Ngươi chính là nghịch thiên mà trở về.
Ắt sẽ có những điều phi thường mà không ai có thể hiểu được ngoài chính bản thân ngươi ra.
Nói đi.
Tại sao ngươi lại muốn trùng sinh trở về?” Ông ấy nghiêm túc hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy cười khổ.
Tam Thanh là đồ đệ của Hồng quân lão tổ, là người tiếp tục tồn tại sau Tam Thiên để duy trì