“Sư huynh, sư phụ thật sự đã dặn chúng ta như vậy sao?” Chu Thành có chút không tin, hắn phải trợn cả mắt ra để hỏi lại.
“Huynh nghĩ là chúng ta tránh xa khu vực của sư phụ càng xa càng tốt đi a.” Lưu Nhất Thanh đỡ trán, dặn dò các đệ muội.
“Hôm qua sư phụ….” Bạch Hiểu Hiểu vẫn còn cảm giác sợ hãi đến đứng không nổi, rốt cuộc là Kim Mặc Nghiên phải ra tay cõng Bạch Hiểu Hiểu từ cổng thi đấu đến đây.
“Muội bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng có hoảng quá.” An Nhiên dỗ lưng cho Bạch Hiểu Hiểu, an ủi đầy yêu thương.
“Hức! Oa!” Bạch Hiểu Hiểu bật khóc lên, nói: “Sư phụ lại sinh lòng hận thù nữa rồi! Hức! Hức!”
“Nha đầu ngốc.” Kim Mặc Nghiên xoa đầu Bạch Hiểu Hiểu: “Sư phụ lúc nào cũng hận thiên địa này, cũng oán trách chúng ta.
Có điều, người rất giỏi kìm nén tất cả để không ai biết được những thứ người đang chịu đựng là gì.
Muội còn nhỏ, muội không hiểu được đâu.”
Thật ra, trong lòng của mỗi đồ đệ lớn lên dưới cánh của Diệp Lạc Hy, bọn chúng luôn dằn vặt với tội lỗi mà chúng đã gây ra cho sư phụ kính yêu của mình.
Nhưng, hiện tại, chúng không đủ khả năng và tư cách để giúp sư phụ giảm đi sự hận thù đã ăn sâu vào xương tủy của Diệp Lạc Hy.
Thậm chí, hiện tại người duy nhất có đủ can đảm để đối diện cùng sư phụ là Lưu Nhất Thanh, hắn vẫn còn đang run rẩy bởi ánh mắt lạnh như băng của sư phụ.
Chỉ là, thân là các huynh trưởng, các sư huynh, là anh lớn trong nhà, bốn vị huynh trưởng Lưu Nhất Thanh, Kim Mặc Nghiên, Nhạc Tử Liêm và Hạ Hàn Không, thêm với hai trưởng tỷ là Mục Thiên Thiên, An Nhiên, mặc dù bây giờ, cả sáu người bọn họ đều rất sợ hãi khi phải đối diện cùng với sư phụ, nhưng họ vẫn phải cố gắng nén cơn sợ mà dỗ dành các đệ muội của mình.
Lục Hạo siết chặt tay.
Ánh mắt y nhìn về phía đài cao, nơi có Đế Quân cao cao tại thượng đang ngồi ở đấy, nhàn nhã hưởng thụ sự an nhàn trong khi đồ đệ của lão bị người đời dè bỉu, dèm pha, cũng là do chính lão mà thành.
Y nói: “Đệ thề, sẽ có một ngày, chính tay đệ sẽ kéo lê lão Đế Quân kia trên con đường đến Tru Tiên Đài.”
Lục Bắc Quân vỗ vai y, nói: “Vậy thì ta sẽ đi cùng đệ.”
“Được rồi!” Lưu Nhất Thanh vỗ tay hai cái, chấm dứt một loạt các suy nghĩ không có gì hay ho của các đệ muội rồi nói: “Bây giờ chúng ta tự mình tách nhóm ra rồi cùng đi.
Nhất định phải giết được nhiều nhất có thể mà không được thể hiện bản ngã của mình quá nhiều.
Nếu như không thể giết được quá nhiều thì ít nhất cũng phải lọt được vào trận đánh tiếp theo.”
“Vâng!” Đám nhóc cúi đầu.
Trong khi đó, trên thượng đài cao, Tiêu Nguyệt Hoa cùng Dương Tiễn ngồi chung một lọng, bọn họ có một khoảng cách nhất định, nhưng câu chuyện của họ cùng nhau nói về đều chỉ xoay quanh một người: Diệp Lạc Hy.
Càng trò chuyện cùng nhau, bọn họ càng nhận ra rằng cả hai người chính là người cùng một nhà.
Có điều, đối với Hao Thiên Khuyển mà nói, đây lại trở thành một cuộc đấu đá rất gay gắt giữa hai vị đại nhân trước mắt.
“Nhị Lang đại nhân, quá lời rồi.
Ta mới là người hiểu biết được tỷ tỷ nhiều nhất.
Mọi thói quen của tỷ tỷ khi còn ở Ma giới, ta là người hiểu rõ nhất a.
Người không thích ăn cay, người thích nhất là ăn cá.
Tính cách của tỷ tỷ thích nhất là trộm trèo tường ra ngoài.
Rất hiếm khi tỷ tỷ đi bằng cửa chính a.” Tiêu Nguyệt Hoa cười khúc khích.
“Ôi chao! Thật sự là khiến ta ngạc nhiên quá.
Nhưng thời gian quận chúa ở bên cạnh chúa công nhà ta được bao nhiêu lâu chứ? Ta đã ở bên cạnh người hai mươi hai mươi chín năm sáu tháng lẻ chín ngày.
Ngươi tưởng rằng ngươi hiểu được rõ chúa công hơn ta sao? Chúa công không chỉ thích trèo tường, không chỉ thích ăn cá, không thích ăn cay mà người còn có sở thích ngư ông đắc lợi nữa cơ.
Người chỉ cần phất tay một cái, liền có thể hô gọi thiên quân vạn mã quay đầu.
Ngươi nói xem, khoảng thời gian người ở nhân gian, huy hoàng nhất chính là bao giờ? Ngươi đã bao giờ có được vinh hạnh được diện kiến gương mặt của người trước khi người phi thăng lên làm tiểu thần quân chưa? Ngươi đã thấy dáng vẻ người mộc mạc, thanh cao khi chỉ vận một bộ bạch y thuần khiết bao giờ chưa? Hay là ngươi đã từng ngồi lại cùng chúa công đánh một ván cờ, uống một chum rượu, cùng nhau bàn việc quân cơ đại sự thâu đêm chưa?”
Dương Tiễn càng nói, càng khiến cho đối phương cảm thấy thua thiệt và đau lòng khôn nguôi.
Từng câu từng chữ của Dương Tiễn nói ra như những mũi tên