Hai vạn năm trước.
“Ngọc Tỷ! Chúng ta từ lâu không thù không oán.
Hà cớ gì ngươi phải một hai phong ấn ta như vậy?!” Thiên Ngạc gào lên từng tiếng thét đầy giữ tợn và hung hăng.
Nó thật sự là vô cùng đáng sợ, giống như, Ngạc Ngư đang phát điên.
“Thiên Ngạc, ta vì thương tình ngươi thân sinh ra đã bị thiên địa ruồng bỏ, hơn nữa ngươi còn là thứ được sinh ra từ vực Hư Vô, ta nghe theo Thiên Mệnh, đến đây thu phục ngươi, trấn áp ngươi, đổi lấy cho thiên hạ này sự thái bình.” Ngọc Tỷ bình thản, phất trần trong tay dường như là một pháp bảo trói chặt Ngạc Ngư trong tư thế khó nhằn.
“Kết giới phong địa trận! Mở!” Ngọc Tỷ niệm chú, ngay lập tức, xung quanh Thiên Ngạc, khiến con vật to lớnm, kỳ dị ấy bị phong ấn ngay bên trong kết giới.
Từ dưới đất dâng lên hàng vạn dây trói xích vàng, quấn lấy đầu, cổ và hàng vạn chi của Thiên Ngạc.
Thiên Ngạc cả giận, nhưng đột nhiên, ánh mắt của nó khẽ lóe lên ánh sáng màu hoàng kim.
Đoạn, nó hướng Ngọc Tỷ mà rằng:
“Ngọc Tỷ! Ta nói cho ngươi biết! Ta đã sớm nhìn thấy tương lai của các ngươi rồi! Trong tương lai, con gái của ngươi, nữ nhi mà ngươi yêu thương nhất sẽ chính là kẻ….” Thiên Ngạc còn chưa nói hết, đột nhiên, kết giới siết chặt tứ chi của Thiên Ngạc, khiến nó rít lên đầy tức giận.
Ngọc Tỷ hướng ánh mắt khinh thường và có phần căm thù hướng Thiên Ngạc: “Nếu như thật sự có một ngày khuê nữ nhà ta sẽ hại đến Thiên Đình, đích thân ta sẽ giết chết nó.
Còn nữa, Ngọc Tỷ ta một đời tự do, hà tất gì lại phải có thêm một khuê nữ nữa để làm khổ thêm cho ta?” Rồi dang tay hạ sát phong ấn Thiên Ngạc.
Nhưng trước khi bị phong ấn hoàn toàn, Thiên Ngạc dường như đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng kỳ dị, nó gào lên: “Không!!!!!!”
Thiên Ngạc là một trong những vạn yêu được sinh ra tại vực Hư Vô.
Xét về sức mạnh hay thân hình, Thiên Ngạc đều vượt xa các giống loài của mình.
Nhưng, có một bí mật mà Thiên Ngạc đã luôn che giấu, mà dường như ngay cả Ngọc Tỷ thần quân cũng không hề biết được về Thiên Ngạc.
Chính là, Thiên Ngạc hoàn toàn có thể nhìn thấy được tương lai.
Có điều, Diệp Lạc Hy lại là kẻ đã nhận ra điều đó.
Điển hình chính là khi nhìn thấy Diệp Lạc Hy, Thiên Ngạc đã nói: “Ngươi… đã tới rồi à?”
Dường như, nó đã biết được việc Diệp Lạc Hy sẽ đến tìm nó, thậm chí là còn vô cùng bình thản trước kẻ sẽ đến lấy mạng của nó.
“Ngươi biết ta sẽ tới sao?” Nàng khá ngạc nhiên.
Trong thiên hạ này, dường như trong suốt cuộc đời dài suốt hai mươi vạn năm của mình này, nàng chưa từng thấy ai có đủ khả năng để có thể nhìn thấy được tương lai.
Tuy nhiên, nếu như một kẻ đã đợi nàng đến như vậy, nàng sẽ càng cảm thấy hứng thú hơn vô cùng.
Với cả, kẻ bị a nương phong ấn suốt chừng ấy năm như vậy, sẽ chờ đợi điều gì ở Diệp Lạc Hy nàng đây?
“Ngươi… chính là muốn đợi một kẻ lấy mạng của ngươi sao?” Diệp Lạc Hy phải hỏi lại tên này.
“Ha ha ha, ta vốn đã đợi ngươi – kẻ phản đồ lớn nhất của thiên hạ này.” Gã nói: “Kẻ có thể thay đổi đại cục của thế giới.
Đứa con gái mà Ngọc Tỷ thần quân từng thề với ta rằng sẽ phong ấn ngươi.”
Diệp Lạc Hy không cảm thấy ngạc nhiên lắm về vấn đề mà Thiên Ngạc đã nói.
Thời điểm nương phong ấn tên điên này, nương còn chưa có tình cảm gì với phụ thân cơ mà.
Về điểm này, nàng quả thực phải nể phụ thân thật sự a.
“Ta vốn dĩ là một cô nhi, phụ mẫu mình là ai ta còn