Diệp Lạc Hy đóng lại cuốn sách mà mình đang đọc giở, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tuyết lại rơi nữa rồi.
Tuyết năm nay, còn dày hơn những năm trước.
Một mùa đông lạnh lẽo, khiến lòng người cũng lạnh lẽo theo.
Nàng bước từng bước chậm rãi đến bên bầu cửa sổ.
Tuyết đang rơi, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất lạnh lẽo.
Cây đào trước sân đã sớm đóng băng.
Những cánh hoa ly ti đóng băng, trở thành những bông hoa đào nở rộ trong tuyết, xinh đẹp vô cùng.
Cây hoa đào to lớn được đặc biệt ngự trong sân của Diệp Lạc Hy chính là đào tứ quý.
Nghĩa là, một cây hoa đào có thể bốn mùa nở rộ một màu hoa.
Có điều, hoa của nó lại mang theo một màu sắc hơi tím, nhìn từ xa sẽ giống như hoa tử đằng vậy.
Mà, Diệp Lạc Hy cũng thực lòng không để ý đến chúng lắm.
Bởi vì chỉ cần là hoa đào, nàng đều vô cùng yêu thích.
Lúc này đây, đột nhiên, trong lòng Diệp Lạc Hy bỗng ngẫu hứng lên.
Lúc này, trong hậu viện đã vắng người.
Tiểu viện của nàng lại đặc biệt được đặt kết giới cách âm so với bên ngoài.
Cho nên, nàng mới ngẫu hứng muốn đánh một khúc đàn.
Một bài hát được lưu truyền trong nhân gian, khúc hát của một ca nữ mà nàng đã từng nghe trong một lần dạo qua một khung cảnh giống như bây giờ.
Nàng liền lấy ra cây đàn thất cầm quen thuộc của mình.
Chất liệu đàn được làm từ gỗ lim, dây đàn được làm từ gân của một loại yêu quái mà nàng đã tiêu diệt cách đây vài trăm năm.
Ngón tay của Diệp Lạc Hy lướt trên những dây đàn.
Âm thanh tính tịch tình tang được hát lên.
“ Tang tình tang, tính tình tang.
Cốc ca cốc cốc.
Chiềng chàng chiềng chạ.
Thu đông xuân hạ.
Thử hỏi nhân gian.
Cảnh tượng trước mắt.
Mấy người biết thưởng?
Tính tang đàn gảy, hỡi người nghe đàn
Ta nói Thượng Quan Hoa a ý a~
Thượng Quan Hoa là Hạ Quan Phong
Hạ Quan Phong xuy a~ xuy a là xuy Thượng Quan Hoa
Thương Sơn Tuyết ý a~ Nhĩ Hải Nguyệt,
Nhĩ Hải Nguyệt chiếu là chiếu Thương Sơn Tuyết a~
Thùy phong xuy ích thị a~
Khói là khói a xuyên sơn hà.
Người là ai, họa nên hoa nhiễm bùn.
Hoa vẫn trong tự áng mây, ánh nước.
Ánh nguyệt quang phiêu tán chốn nhân gian
Tuyết đương tan ngự hiên viên thượng.
Vạn niên nguyệt tỏ nhân lai khứ
Thiên nhai còn đó, tận tường biết bao.
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang phím đàn đang hỏi ta
Í a~
Hỏi rằng: cảnh tượng trước mắt đẹp như thủy mặc.
Hà cớ người đánh khúc đàn hát lên câu hát hóa đau thương?
Năm đó nàng bông hoa tuyệt đẹp giữa trời đất.
Hắn lại là đỉnh đỉnh đại nam nhân.
Hai người gặp nhau, ngọc nữ kim đồng.
Hòa hợp như nhân duyên năm năm kiếp kiếp.
Nào ngờ a~ hóa ra là do ta si tâm vọng tưởng.
Rồi cũng chỉ là mây trong gương, hoa dưới nước.
Hận người ái nguyệt yêu hoa.
Hận ta tâm đã lạnh như tuyết trời đông.
Để bản thân cho gió cuốn theo dòng đời xuôi ngược?
Tang tình tang, tính tình tang.
Tính tang cầm gảy hỡi người yêu cảnh phong hoa tuyết nguyệt.
Liệu trái tim chàng còn chỗ cho ta chăng?
Bóng hồng y phảng phất trong cơn gió.
Lời nàng hát du dương trong cánh hoa.
Nền tuyết trắng nhuốm đỏ sắc huyết.
Ánh nguyệt quang đưa người về nơi cuối cùng.
Cốc ca cốc cốc.
Hỡi người quân tử ơi.
Liệu rằng người còn nhớ nữ nhân ấy chăng?”
Lời bài hát vốn là để miêu tả sắc đẹp cùng ý thơ của phong, hoa, tuyết, nguyệt, thường là để người ta tức cảnh sinh tình.
Nhưng hát thế nào, thì nó cũng thật buồn.
Cầm nữ mà Diệp Lạc Hy gặp là một người mù.
Nàng ấy từng yêu một người, từng si tâm vọng tưởng với người đó rất nhiều.
Nhưng đến cuối cùng, nó chẳng qua chỉ là hoa trong gương, mây dưới nước.
Mọi thứ, đều là vì người ca nữ ấy đã có mộng tưởng quá sâu đối với nam nhân qua đường kia.
Cuối cùng, nữ cầm ca ấy đã chết.
Khi nàng chết đi, cảnh tượng ấy đã diễm lệ đến mức, Diệp Lạc Hy khắc sông trong tâm cả đời.
Nụ cười nàng nở trên môi, nàng ngồi dưới gốc cây đào, tay ôm chiếc đàn tỳ bà quen thuộc, nắm giữ tặng vật của nam nhân kia mà chết trong cái lạnh giá rét của mùa đông.
Khoảnh khắc đó, hoa nở rồi, cánh hoa bay phiêu phiêu trong gió, hòa vào bông tuyết trắng, dưới ánh trăng tròn kiều diễm, họa nên một bức tranh vừa đẹp vừa đau thương.
Chỉ là, đến giây phút ấy, nam nhân mà nàng yêu đã sớm tử trận trên sa trường rồi.
Cuối cùng, để kết thúc lời hát của mình, Diệp Lạc Hy đã viết thêm một câu.
“Í a đàn gảy, ta kể người nghe.
Phong hoa tuyết nguyệt thiên tình sử.
Ta kể ngươi nghe chuyện nàng ca nữ đất Nam Dương.
Và vị anh hào chốn sa trường bất diệt.
Dương dương thiên lý bất tương ngộ.
Âm âm li biệt, hẹn tương phùng.
Thời gian tuần hoàn, hẹn người kiếp sau cùng tái ngộ.”
Diệp Lạc Hy thật tâm cũng