Tiêu Nguyệt Dạ yêu cầu Bạch Liên làm cho hắn một loại thuốc, để hắn có thể thuần thục được Diệp Lạc Hy, với mong muốn hắn có thể giam cầm nàng mãi mãi bên cạnh mình.
Nàng vốn đã được định sẵn là của hắn rồi mà, không phải hay sao?
Thế nhưng, đang cùng Bạch Liên giao dịch, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương ngọt ngào xông vào cuống họng, khiến hắn dường như mất hết cả lý trí, và cả ý thức nữa.
Mùi hương đó, làm hắn cảm thấy dễ chịu biết bao nhiêu.
Đó chính là mùi hương quen thuộc của Diệp Lạc Hy: mùi hoa anh đào thoang thoảng bay trong gió, đưa hắn vào cơn mê mơ màng.
Trong giấc mơ đó, hắn nhìn thấy Diệp Lạc Hy cười với hắn, nụ cười của trước đây.
Hắn nhìn thấy nàng chủ động nhào vào lòng hắn, ôm lấy hắn, nũng nịu và ngọt ngào.
Điều đó khiến hắn không thể nhịn được mà muốn nàng nhiều hơn, nhiều hơn một chút.
Chỉ là, sự thật vốn dĩ rất tàn khốc.
Lúc hắn tỉnh khỏi cơn mê thì bên cạnh hắn không phải là Diệp Lạc Hy của hắn, mà chính là Bạch Liên.
Hơn nữa, nàng ta và hắn còn đang làm hoan ái rất kịch liệt ngay bên dưới hồ nước.
Tiêu Nguyệt Dạ kinh hoảng vội vàng buông nàng ta ra.
“Ngươi… Ngươi….”
Bạch Liên vẫn còn đang trong cơn say hoan, nửa tỉnh nửa mê, chất giọng ái muội, ngọt ngào gọi hắn: “Quân thượng… Quân thượng…”
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên từ bên ngoài, rất nhiều kẻ đã xông vào nơi này.
Bao gồm cả Đế Quân, Thiên Tôn, Tiêu Nguyệt Hoa và cả Thiên Tư Tư.
Tiêu Nguyệt Dạ trong phút chốc chợt hiểu.
Có kẻ gài bẫy hắn.
Hắn vội vàng đem Bạch Liên ném nhanh vào trong không gian của hắn, nhanh chóng hóa phép phủ quần áo lên người, đồng thời nhảy ra khỏi hồ nước.
Bởi vì Tiêu Nguyệt Dạ quá nhanh, cho nên khi Thiên Quân đến, bọn họ chỉ nhìn thấy một Tiêu Nguyệt Dạ đang trầm mình dưới hồ nước, ướt sũng.
Hoàn toàn không thể nhìn thấy Bạch Liên đang ở đâu.
“Ma Tôn, ngài đây là…” Thiên Tôn nhíu mày, hỏi hắn.
“Ta chẳng qua là bị vấp té một chút, sao các ngươi lại đến đây?” Hắn giả ngây.
“Vấp té sao?!” Dạ Tư Hàn nhíu mày: “Chứ không phải là ngài ở đây cùng tiện nhân Bạch Liên kia ôm ấp giữa ban ngày hay sao? Nàng ta đâu rồi?!”
“Ngươi có thấy nàng ta đến đây sao? Ngươi tìm nàng ta cho ta xem đi.” Tiêu Nguyệt Dạ lạnh lùng nhíu mày.
Dạ Tư Hàn nghe như vậy, cả giận định cho người lục soát, nhưng…
“Có điều, thái tử thiên tộc à, nếu như ngươi tìm không thấy Bạch Liên gì gì đó ở đây, thì ngươi sẽ đền bù cho ta thế nào đây? Bôi nhọ danh dự của Ma Tộc chúng ta, là ngươi muốn gây chiến đấy phải không?” Tiêu Nguyệt Dạ cười lạnh.
Dạ Tư Hàn âm thầm nuốt nước bọt.
Tên này mạnh cũng ngang ngửa Đế Quân.
Nếu như chọc giận hắn lên, sợ rằng Dạ Tư Hàn gánh không nổi phẫn nộ của Ma Tôn đâu.
Cho nên, để tránh xảy ra xích mích như vậy ngay trong ngày đại hội gặp mặt Tam Thiên thế này, Thiên Tôn đã vội vàng cúi đầu nói: “Ma Tôn bớt giận.
Là tiểu tử này của ta còn quá nhỏ, không hiểu chuyện.
Hi vọng ngài bỏ qua cho nó…”
“Còn nhỏ mà trong cung có tới mấy vị thiếp thất, rồi nha hoàn thông phòng cũng rất nhiều.
Hắn lớn như vậy mà được tính là còn nhỏ sao? Bổn tôn chăn đơn gối chiếc suốt cả vạn năm nay rồi.
Vậy mà ngươi nói hắn nhỏ sao? Nhỏ chỗ nào? Suy cho cùng, hắn cũng chỉ nhỏ hơn bổn tôn có ba trăm hai mươi bảy tuổi mà thôi.” Tiêu Nguyệt Dạ khó chịu ra mặt.
Thiên Tư Tư nhìn Tiêu Nguyệt Dạ với ánh mắt căm phẫn.
Rõ ràng nàng ta vẫn cảm nhận được ý thức trên người của Bạch Liên, nhưng lại hoàn toàn không biết được Bạch Liên đã bị Ma Tôn giấu ở đâu rồi.
Và hơn hết, Thiên Tư Tư cũng cảm nhận được Diệp Lạc Hy đang ở gần đây.
Nếu như vậy, liệu rằng nàng ta có chịu đựng được như vậy hay không?
“Có chuyện gì mà náo nhiệt ghê quá vậy?” Diệp Lạc Hy cũng xuất hiện đằng sau bọn họ, trên tay nàng vẫn còn cầm theo một bọc bánh bao nhân thịt, ấm nóng ngon lành, vừa ăn vừa ngóc đầu từ bên ngoài vào xem.
“Lạc Hy?!” Đế Quân và Ma Tôn đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Diệp Lạc Hy nhìn họ bằng ánh mắt vô tư và tò mò.
Tại sao nàng cũng ở đây?
“Tỷ tỷ?!” Tiêu Nguyệt Hoa vội vàng kéo nàng ra một bên, nói: “Ở đây xảy ra chút chuyện đó.
Tỷ đừng có vào đây hóng náo nhiệt được không?”
“Có gì mà không hóng được chứ? Nãy giờ ta ở bên ngoài thấy hết rồi còn