Cửu Lâu Xà Tà Thần là người như thế nào?
Diệp Lạc Hy sẽ trả lời rằng: nàng biết thì nàng đã không phải vừa lượn trên trời cả chục vòng vừa hỏi phụ thân nàng.
Kết quả mà nàng nhận được từ phụ thân mình là: sau khi bị gia gia lão nhân gia kia vứt ra khỏi lồng ngực thì phụ thân cũng chỉ gặp gia gia hai lần trong đời.
Một lần là bị vứt ra ngoài, lần kia thì chính là khi phụ thân nàng đối chiến với gia gia rồi phong ấn ông.
Có nghĩa là, hình như gia gia và phụ thân cũng chưa từng nói chuyện lần nào.
Mà khi nàng hỏi gấp Nữ Oa, thì nàng ấy chỉ nói: “Đó là một tên mặt liệt.
Ban đầu khi gặp hắn, ta còn tưởng hắn câm mất rồi.”
Hỏi Lâm Túc, lão ấy không nói lời nào, chỉ khẽ cười, một nụ cười buồn bã một cái rồi quay lưng rời đi, trước sự kinh hoảng của nàng.
Hỏi Chu Sa, nàng chỉ nói: “Ta chỉ biết đó là một kẻ đáng sợ nhất trong những kẻ đáng sợ mà thôi.”
Hỏi đến Chiết Nhan, lão này lại nói một liền một hồi rằng: “Cửu Lâu Xà Tà Thần ấy hả? Tên ấy đẹp trai thật, nhưng không bằng ta.
Hắn ta vô cùng giỏi luyện đan, nhưng lại chẳng bằng Khang Tư huynh.
Hắn ta giỏi kiếm thuật đó, nhưng không bằng Đế Quân.
Hắn ta là một thuật linh sư đa căn đấy, nhưng vẫn phải quỳ gối đầu hàng khi bị cái tên lắm mưu nhiều kế Lâm Túc trị.
Hắn là một tên thuần thú sư rất đáng gờm, nhưng so với Nữ Oa vẫn còn phải thua xa tới mấy con phố đó.
Hắn là một thuật linh sư rất lợi hại, nhưng so ra với Ngọc Tỷ vần còn non lắm.
Tóm lại, hắn giỏi mọi thứ, nhưng không thể xuất sắc ở mọi thứ.”
Diệp Lạc Hy: “….” Ta chẳng biết khẩu vị của Bạch tiểu công tử nặng thế nào lại vớ được ngài, đại nhân à.
Khi được hỏi vì sao Chiết Nhan hiểu rõ hắn ta như vậy thì Diệp Lạc Hy mới rõ rằng: Chiết Nhan – Chu Tước đầu tiên của Phượng tộc, ông đã từng làm việc cùng Diệp Đình Tu một thời gian trước khi về hưu, ngự tại Thập Lý đào hoa này.
Cho nên, việc ông ta biết Cửu Lâu Xà Tà Thần tính cách có phần kỳ quái thế này cũng chẳng lạ.
Diệp Lạc Hy cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, nhìn về con đường chông gai phía trước, vẫn chưa ngừng phi kiếm vèo vèo trong gió lạnh, trong lòng chỉ có thể cảm thán với trời đất rằng, cầu trời cho hai cái tên kia còn nguyên dạng cho nàng nhờ.
Đáp đất xuống một vùng đất vừa rộng, vừa bằng phẳng, khắp nơi xung quanh đây còn nở rộ rất nhiều hoa trà, mùi hương thoang thoảng của những bông hoa tươi mát hãy còn đọng hơi sương, bản thân mỗi bông hoa ấy còn ánh lên những tia sáng lấp lánh rất xinh đẹp.
Chỉ có Diệp Lạc Hy mới biết, cái thứ ánh sáng đang ánh lên kia chính là một mồi bẫy chết người đang dụ dỗ người khác.
Hoa trà này, nếu như bản thân người đến không cẩn thận một chút thôi, có khả năng người đó sẽ bị thứ dị biệt này nuốt chửng cả về thể xác lẫn linh hồn.
Bây giờ là đã quá canh một rồi, không khi sũng quanh có chút lạnh.
Nhưng bản thân Diệp Lạc Hy lại không cảm thấy nó lạnh.
Chẳng qua chỉ là không khí quỷ dị ở nơi xinh đẹp thế này, làm nàng cảm thấy tiếc.
Diệp Lạc Hy đứng đợi một lúc, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng có hai bóng đen.
Hai kẻ này cung kính quỳ xuống trước mặt nàng mà nói rằng: “Công chúa, chào mừng người trở về.”
Nàng rất kinh ngạc trước cách xưng hô này của bọn họ, nhưng ngoài mặt lại chẳng lộ ra một chút biểu cảm gì, rốt cuộc cũng chỉ có sự thờ ơ và lạnh nhạt.
“Công chúa, chủ quân đang đợi người, xin người hãy đi theo chúng ta.” Hai kẻ này đột nhiên cười thầm, cái nụ cười khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.
Ngửi được một mùi hương khá ngọt bao quanh mình, nàng liền biết ngay là hai tên này muốn dở trò với nàng.
Tâm linh thuật sao? Còn quá non đi.
Muốn dùng thứ này với nàng, nàng còn muốn xem là kẻ nào thực sự cả gan, chán sống.
Đương nhiên, Diệp Lạc Hy lại không sử dụng tâm linh thuật cho chuyện này, mà nàng thường dùng chính ý thức của mình để đe dọa những kẻ sử dụng tâm linh thuật xung quanh.
Tuy nhiên, đây là hang địch, nàng không thể lộ liễu ở đây rồi.
Cho nên, ánh mắt nàng đột nhiên đỏ lên như bọn chúng.
Hai kẻ này nhìn nhau, sau đó cũng không còn cảnh giác gì với Diệp Lạc Hy nữa, chúng đứng dậy mà nói: “Chậc, vậy mà là thượng thần gì chứ? Chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi.”
“Vậy mà chủ thượng luôn bảo chúng ta phải thật cẩn thận với nàng ta.
Cẩn thận gì chứ, nàng ta chỉ bị chúng ta liếc mắt một cái đã dính thôi miên thuật rồi.
Như vậy không phải là sức chịu đựng quá tệ rồi sao?”
“Quả nhiên là đồ đệ của Đế Quân mà.
Dựa hơi ông ta là chính mà thôi.” Tên nọ nhún vai, vẻ xem thường.
Diệp Lạc Hy càng nghe, càng cảm thấy tai mình thật bẩn.
Dựa hơi Đế Quân sao? Nói nàng dựa hơi ông ta, không thà bảo nàng là một kẻ phế vật cho rồi.
Đằng này, nàng còn chưa từng dựa hơi ông ta, càng chưa từng dùng danh nghĩa của ông ta.
Tại sao bọn chúng có thể đồn đại như vậy nhỉ?
“Nhưng thôi.
Dù sao thì chủ thượng cũng muốn gặp ả ta.
Cứ đưa ả đến trước mặt chủ thượng cái đã.”
Thế là chúng trái, phải cắp nách nàng, lôi vào bên trong.
Diệp Lạc Hy sắc mặt đã đen nay lại càng đen hơn.
Đó chính là điềm báo của việc, sắp có kẻ bị Diệp Lạc Hy nàng chém chết ngay khi vừa đứng trước mặt Cửu Lâu Xà Tà Thần kia.
….
Khác với con đường đầy hoa bên trên, bên dưới lớp đất sâu vài dặm này lại là một vương đô vô cùng rộng lớn.
Tuy nhiên, nơi này không phải là nơi để con người ta sinh sống, an cư lạc nghiệp mà là nơi để con người ta huấn luyện bạo binh, chuẩn bị cho một cuộc chiến sinh tử đầy khốc liệt.
Cả một vương đô, đâu đâu cũng đều là bãi tập binh, lều đóng quân, chiến trường,… Mà trong số này, Diệp Lạc Hy cũng tò mò muốn biết được Cửu Lâu Xà Tà Thần lấy đâu ra quân lương để nuôi cho hết số quân này.
Ở đây điều kiện khắc nghiệt, không khí lại chẳng trong lành.
Đã vậy còn thiếu nước, thiếu ánh sáng trầm trọng.
Về cơ bản thì đây chẳng khác gì một cái lò luyện địa ngục mà Đế Quân từng ép nàng nhảy xuống năm nàng mười sáu tuổi cả.
Quân và binh ở đây đều tính cả nữ nhân, hài tử, hài nữ, tất cả đều bị bắt phục vụ cho quân và binh.
Đây cũng chính là một trong những điểm nàng sẽ tuyệt đối không bao giờ hợp tác với Cửu Lâu Xà Tà Thần.
Điều mà Diệp Lạc Hy luôn