Diệp Lạc Hy giật mình quay lại đằng sau nhìn xem là ai.
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, hơi ấm thân tương ấy, đột nhiên, uy áp của Diệp Lạc Hy dần dần thu lại, tiêu tan và biến mất một cách nhẹ nhàng, giống như một màn sương vừa tan, cứ như, nó chưa từng xuất hiện vậy.
Hắn vừa xuất hiện ở đây, có thể khiến nàng an tâm rồi.
“Chàng tới đây làm gì?”
Ánh mắt vô hồn của Diệp Lạc Hy cũng được thu lại, thay vào đó là đôi mắt màu lưu ly trong veo, hơi lấp lánh ánh nước.
Ha, nàng đúng là thật khờ.
Cho dù thiên hạ kia có quay lưng với nàng, thì ngay lúc này đây, cho dù là tương lai có ra sao đi chăng nữa thì bên cạnh nàng, nàng đã không bao giờ còn có cảm giác cô đơn nữa rồi.
Hắn nắm tay nàng, kéo nàng lại gần mình hơn, tựa cằm lên bả vai nàng, khẽ cười nói: “Là ai chọc giận phu nhân của ta vậy chứ? Phu nhân, nàng nói xem, ta tới giúp nàng trút giận đây.”
Vòng tay to lớn của Hỗn Độn bao trọn lấy Diệp Lạc Hy, khiến nàng cảm thấy an toàn và ấm áp vô cùng.
Tiếng mạch đập thình thịch mà Hỗn Độn nghe thấy cũng dần chậm lại, ôn hòa hơn rất nhiều.
Trời ạ, phu nhân nhà hắn ngốc đến mức nào chứ? Cơ thể vừa niết bàn xong, ổn định thì chưa được bao nhiêu.
Tuy nàng đã là một cao cảnh Huyễn Vương đại cường giả rồi, nhưng suy cho cùng thì bởi vì nàng thăng cấp quá nhanh, cơ thể không thể trụ được những áp lực lớn quá lâu mà nàng cần có thời gian tích nghi.
Dù Cùng Kỳ luôn giúp nàng điều tức cơ thể, Đào Ngột luôn chú trọng đến sức khỏe của nàng mọi lúc, nhưng nàng lại cả gan làm bừa thế này, thật đáng giận mà.
Chỉ là, Hỗn Độn nhìn sắc mặt hơi tái của nàng, kèm theo đôi mắt vô hồn rất dọa người lúc nãy của nàng lại khiến tim hắn nhói đau.
Cứ nghĩ, khi cả năm người đều sống lại một đời, bọn hắn đã có thể ôn nhu bảo bọc nàng, không để cho nàng chịu khổ, đồng thời cũng không để nàng phải vất vả nữa.
Ấy vậy mà nương tử ngốc nhà bọn hắn, vẫn chứng nào tật nấy, làm người ta phát lo đi được.
Mà quan trọng hơn hết, là kẻ nào đáng chết lại chọc giận lão bà nhà Tứ Đại Hung Thú bọn hắn, khiến nàng mất bình tĩnh đến như vậy chứ? Hắn nhất định sẽ cho kẻ đó nếm thử tư vị sống không bằng chết, chết đi rồi thì thà sống lại còn hơn.
Đánh ánh mắt nhìn về đám người nằm la liệt, kẻ trọng thương người bất tỉnh trên đất, lại nhìn thấy Độc Cô Tư Dạ đang cố gắng bảo vệ là ai, hắn hiểu rồi.
Cười khẩy một cái, hắn thiết nghĩ, xem ra lần trước Đào Ngột kia dạy dỗ tên này chưa tới nơi tới chốn rồi thì phải.
Sau vài lần hít thở, nàng cũng bình tĩnh hơn rất rất nhiều.
Diệp Lạc Hy thở dài một hơi, như trút được gánh nặng trong lòng.
Chẳng biết tự bao giờ, chỉ có thể ở bên một trong bốn người bọn hắn mới khiến cho tâm tình của nàng nhẹ nhàng, bình yên đến như vậy.
Nàng dựa người vào lồng ngực săn chắc của hắn, nói rằng, giọng nàng có hơi nghẹn ngào: “Có kẻ ức hiếp ta.
Vũ, có kẻ nói xấu đồ nhi của ta, nói xấu các ngươi.
Vũ, bọn họ nói ta không có phụ mẫu.
Ta giận lắm.”
Khắc trước ai nấy hãy còn đang thở phào nhẹ nhõm, bởi vì khi nam tử kỳ lạ kia xuất hiện, Lạc Hy thượng thần đã thu lại sát khí ngùn ngụt kia.
Nhưng nay khi nghe Diệp Lạc Hy nói rằng, có kẻ ức hiếp nàng, nam tử kia tuy không tỏa ra uy áp, nhưng lại tỏa ra một tư vị chết chóc khó tả, thiếu nước những kẻ đang có mặt ở đây đều bị cái sát khí này bóp chết.
Thậm chí, ngay cả Độc Cô Tư Dạ cũng phải rùng mình một cái trước cái ánh mắt giết người vừa quen thuộc, vừa xa lạ kia.
Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển khi nãy còn vui mừng bởi vì chủ quân đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì tất cả đã phải hứng chịu tiếp sức nặng của kẻ đang đứng ở kia.
Dương Tiễn thầm than rằng: Chúa công của hắn đã lợi hại, nam thê của người càng lợi hại hơn rất nhiều.
Ai cứu rỗi chúng sinh được không?
Mọi người trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy yếu đuối trong lòng nam tử kia.
Nữ Oa hãy còn mắt tròn mắt dẹt, nàng chưa hiểu được ất giáp gì.
Lúc hắn ta xuất hiện một cách đột ngột và bất ngờ, ngay cả đích thân Nữ Oa cũng không thể nhận ra khí tức của hắn, còn tưởng hắn là người của Độc Cô Tư Dạ muốn chơi bẩn với Diệp Lạc Hy thì đã thấy nam tử kia đối với Diệp Lạc Hy cũng là thập phần ôn nhu, thập phần nhu tình, trong ánh mắt của nam tử ấy, trọn vẹn chỉ có một hình bóng của tiểu nha đầu nhà nàng.
“Hảo.
Ta thay nàng trút giận.” Hắn khẽ cười, nhìn nàng, đầy ôn nhu