“Ưng Đạt Dạ Xoa.” Một người phụ nữ xinh đẹp nhìn thiếu niên hơi thấp người hơn mình một chút.
Chỉ thấy hắn đứng ngược ánh sáng, đứng ở phần đầu ngọn gió.
Dưới lớp mặt nạ quỷ kia, hắn nhắm mắt tận hưởng những tia sáng cuối ngày, một cách bình yên và có phần hơi dị.
Người ta thường sẽ thưởng thức bình minh vào mỗi sáng sớm, nhưng kẻ này, lại đặc biệt ưa thích hoàng hôn.
Hoàng hôn thật sự rất đẹp, nhưng đó không phải là thứ ánh sáng để người ta thưởng thức.
Bởi vì, nó tuy đẹp, nhưng lại rất buồn.
Chẳng mấy ai thích thứ này cả.
Chỉ là, cảnh đẹp bao nhiêu đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng bằng một góc thiếu niên đang đứng ở đó.
Tuy chưa từng có ai nhìn thấy được gương mặt thật ẩn đằng sau chiếc mặt nạ kia, nhưng khí chất ấy, con người ấy, và cả giọng nói có phần hơi trầm ấy, lại khiến con người ta say mê.
Ẩn dưới lớp mặt nạ quỷ màu đỏ của mình, đôi mi cong dài của Bằng Di khẽ rung động, trước cái vẻ đẹp của thiếu niên kia.
A, bây giờ thì nàng ta đã hiểu vì sao nữ nhi ở Huyền Lạc đại lục lại muốn gả cho hắn rồi.
Nam tử này, cho dù không cần dung mạo cũng có thể khiến cho người ta động lòng.
Ưng Đạt nhìn Bằng Di đang ngây ngốc, mang tai khẽ đỏ nhìn về phía hoàng hôn kia, liền cho rằng nàng ta cũng thích bầu trời hoàng hôn xuống, liền nhảy khỏi vách đá, nhẹ nhàng bước đến gần nữ tử cao hơn hắn một lần đầu kia, ngạc nhiên.
“Bằng Di, ngươi đến đây có chuyện gì sao?” Ưng Đạt Dạ Xoa khẽ nghiêng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp kia, khá tò mò.
Không phải nghe nói nàng ta rất bận sao? Sao lại chạy đến đây làm gì?
“Hôm nay là tròn ba trăm năm ngươi đã đạt được tước vị Dạ Xoa của mình.
Sao thế? Không lẽ các vị Dạ Xoa khác đều không đến chúc mừng ngươi sao?” Bằng Di Dạ Xoa hỏi hắn.
Hắn ngạc nhiên lắm, sau đó xoa cằm một lúc như ngẫm nghĩ, rồi lại nghe hắn bảo: “Không có ai, hình như ngươi là người đầu tiên.”
Ánh mắt của Bằng Di Dạ Xoa như sáng lên, sau đó, từ trong tỏa linh nang của mình, nàng lấy ra hai vò rượu rồi nói: “Vậy thì hôm nay ngươi uống cùng ta đi.
Ta nghe nói ngươi thích nhất là Đào Hoa Túy, cho nên ta đã tìm mua được ba vò này.
Nào, hôm nay ta và ngươi cùng uống đi.”
Ưng Đạt nhìn Bằng Di, chỉ cảm thấy hơi bất cập.
Hắn nói: “Tối nay thật xin lỗi nhé.
Ta rất muốn nhận tấm lòng của ngươi, nhưng mà đêm nay, ta có một trận chiến phải đi ngay trong đêm rồi.
Thành thật xin lỗi.”
Bằng Di hơi ngẩn người nhìn hắn, sau đó lại xua tay mà cười rằng: “Không sao, dù sao cũng là ta làm phiền ngươi trước mà.
Ngươi cứ đi đi.
Nếu như thắng trận trở về, thì cùng ta uống rượu một bữa, có được không?”
Ưng Đạt đứng đấy, hắn bật cười, tiếng cười vang vọng nhưng trong trẻo, đồng thời cũng nghe thật vui vẻ, hắn nói: “Hảo.
Thắng trận trở về, ta nhất định sẽ cùng ngươi uống rượu một đêm.
Bằng hữu, đợi ta nhé.”
Đó là một lời hứa vĩnh viễn không có lời giải đáp.
Đêm đó, Ưng Đạt Dạ Xoa dẫn theo tam quân của hắn, tuy nói là một kiếm một đêm bình định được tam đại lục địa cùng song hải, giữ cho toàn bộ vùng đó được yên bình tiếp hai trăm năm.
Nhưng thiếu niên lang năm đó lại không quay về nữa.
Đêm đó, đại quân toàn thắng, nhưng đồng thời, Ưng Đạt Dạ Xoa cũng biến mất không quay lại.
Hàn Trương Vinh hắn đã đi khắp nơi để dò tìm tung tích, nhưng tuyệt nhiên bặt vô âm tín, cứ như, cái người đó chưa từng xuất hiện trên thế gian này vậy.
Dần già, thời gian trôi qua, lâu đến nỗi hắn cũng không nhớ là đã trải qua bao nhiêu năm nữa.
Lang thang, phiêu bạt khắp nơi, hắn tìm kiếm một người còn không biết là còn tồn tại hay không.
Rốt cuộc khi tìm được nàng, lại thấy nàng tìm được hạnh phúc của riêng mình, tìm được kẻ xứng đáng ở bên cạnh nàng.
Là kẻ mà hắn có lẽ cả đời này cũng với không tới được rồi.
Nhưng mà, Hàn Trương Vinh hắn không cam tâm.
Hắn không thể nhìn kẻ đến sau như ai kia lại được lợi trước cả hắn như vậy được.
Lưu Nhất Thanh tại sao lại chọn kẻ này trong tất thảy các vị trưởng lão phía Tà Thần? Bởi vì hắn biết người này.
Và chính hắn cũng đã gặp kẻ này một lần trong quá khứ.
Bằng Di Dạ Xoa, một trong tứ đại Dạ Xoa, và cũng là một trong số ít những kẻ có thể đứng ngang hàng với sư phụ hắn ngày người vẫn còn non trẻ.
Có một sự thật rằng, mười hai huynh đệ bọn hắn đều có một ước mơ, chính là có thể vượt qua người thầy đã dạy dỗ mình.
Và với Lưu Nhất Thanh chính là hạ gục những kẻ có thể đứng ngang hàng với sư phụ, từng kẻ một trong quá khứ.
Bằng Di Dạ Xoa chính là một trong số những đối thủ mà Lưu Nhất Thanh muốn thử sức.
Kim Xoa Kích trong tay hoa lên, giống như một điệu múa bút mềm mại, uyển chuyển.
Nhưng chiêu thức này lại có một lực sát thương vô cùng đáng sợ.
Nếu như kẻ trước mặt không tỉnh táo mà chỉ cần bị chiêu thức ấy mê hoặc trong một chốc lát, hắn nhất định sẽ mất mạng.
Đương nhiên, là một giao long, hơn nữa còn là một kẻ rất mạnh, Bằng Di đương nhiên nhận ra được điểm bất thường trong chiêu thức này.
Cái này… tuy hắn chưa từng nếm qua một kẻ sử dụng kích lại có thể dùng chiêu ấy, nhưng hắn rõ chiêu thức này hơn ai khác.
Diệp Lạc Hy thời còn là linh đế, nàng có một biệt danh được lưu truyền rộng rãi.
Đó chính là kẻ đã sáng tạo ra mười bốn bộ kiếm pháp độc chiêu nhất kích tất sát vô cùng đặc sắc.
Không ai có thể bắt chước, không ai có thể học theo chiêu thức ấy của Diệp Lạc Hy.
Và chính nhờ mười bốn bộ kiếm pháp ấy, Diệp Lạc Hy đã và chỉ dùng hai lĩnh vực kiếm sư và nguyên linh sư tung hoành ngang dọc khắp nơi rồi.
Tuy nhiên, hắn chưa từng nghe nói “Nguyệt Ảnh Kiếm” danh bất hư truyền của Diệp Lạc Hy lại được sử dụng bằng kích như vậy.
Nhưng chiêu thức ấy của Diệp Lạc Hy lại được tiểu tử Lưu Nhất Thanh kia sử dụng vô cùng điêu luyện, không hề thô kệch hay khoa trương, ngược lại còn vô cùng uyển chuyển.
Mỗi cái chuyển động của hắn đều mềm mại như cánh hoa mỏng manh rơi trên mặt hồ vậy.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh diễm.
Múa kích ra hoa, thấy được hư ảo ánh trắng hòa lẫn trong từng bước chuyển động của người ấy.
Nhưng mà, chỉ trong một cái chớp mắt duy nhất, lưỡi kích của Lưu Nhất Thanh đã cắt đầu của một đám yêu ma quỷ quái bao xung quanh hắn, lấy mạng cũng đến vài chục tên không để ý xung quanh rồi.
Bằng Di khá giật mình, rồi hắn nhảy lên không né đi một chiêu thức đánh tới của Lưu Nhất Thanh.
Nhất Kích Tất Sát.
Một chiêu thức này đánh tới, uy lực vô cùng mạnh.
Mặt đất vì vết