Ánh sáng chói lòa qua đi.
Những vết nứt trên kết giới của tất cả mọi người ở trên cây cầu đều xuất hiện những vết nứt lớn, chạy dọc khắp nơi, tưởng chừng như không thể trụ nổi thì đột nhiên, hai nữ nhân đeo mặt nạ kia nhìn nhau, rồi gật đầu, như hiểu ý của nhau.
Hai người họ nắm tay nhau, đoạn, cả người hai nữ nhân ấy phát sáng, bay lên cao.
Ánh hào quang tỏa ra, giống như một bức màn bảo vệ, nhẹ nhàng chắn đi thứ ánh sáng đỏ rực đang phát nổ trên bầu trời.
Một khắc trôi qua.
Hai khắc trôi qua.
Một nén hương trôi qua.
Bầu trời đỏ rực đến chói mắt ấy cũng thu lại, để rồi thứ ánh sáng chói lòa trên bầu trời biến mất.
Bầu trời xuất hiện hàng vạn vết nứt vỡ sáng chói lòa, báo hiệu một sự sụp đổ của Tam Thiên đang đến gần.
Và người gây ra thảm họa vừa rồi chính là Tiêu Nguyệt Dạ.
Thế nhưng, kết giới của Chín Trụ Diệt thế cũng chỉ bị vài vết nứt nhỏ.
Chín đạo ánh sáng ở bên trong vẫn không hề lay chuyển, và tâm của vụ nổ - chính là Diệp Lạc Hy – vẫn hoàn toàn bình thường.
Chỉ là, ánh mắt sững sờ, kinh hoảng của nàng lại nhìn về phía bầu trời đã sớm vỡ vụ kia.
Mà phía trên cao ngất kia, kết giới của Tà Thần cũng dần hạ xuống.
Lão ấy vì chắn toàn bộ vụ nổ cho Lâm Túc mà chính mình bị tiểu tử kia đả thương không ít.
Tuy nó vốn không ảnh hưởng gì nhiều đến lão, nhưng lão ấy trước đó vì truyền tụ lại sức mạnh thừa kế cho Diệp Lạc Hy, cho nên có hơi đuối sức.
Lần này lại dụng hết tâm tư để lập nên một kết giới khác, chỉ để che chắn cho Lâm Túc khỏi chiêu thức của Tiêu Nguyệt Dạ, khiến lão bị phản phệ một chút, máu tươi lại xộc từ cổ họng vọt ra khỏi miệng lão, rỉ một chút ra ngoài.
Có điều, lão vừa định dùng tay nhanh chóng lau đi, lại bị Lâm Túc ngăn cản lại, ông ấy đưa hai bàn tay bưng lấy mặt lão, quay sang đối diện mình.
Ánh mắt của Lâm Túc nhìn lão rất lạ.
Nó có ánh lệ, ẩn nhẫn sự đau khổ và chua chát.
Bằng một cái giọng nghèn nghẹn, run run như đang cố kiềm chế bản thân mình khỏi phải rơi nước mắt, Lâm Túc hỏi lão: “Tại sao?”
Diệp Đình Tu không nói gì, chỉ lắc đầu mà khẽ run run đưa tay lên, muốn theo thói quen cũ mà bao đời này lão chưa từng quên, định xoa đầu người trước mắt, nhưng ngẫm một lúc, nghĩ nghĩ một hồi lại thôi, buông tay xuống.
Nở một nụ cười tươi và hồn nhiên như thuở Diệp Đình Tu hãy còn là một thiếu niên ngây ngô, chưa hiểu sự đời, hắn nói: “Chẳng vì sao cả.”
Đôi đồng tử của Lâm Túc co lại, trăn trối nhìn nam tử trước mặt.
Hắn vẫn vậy.
Hắn vẫn là tên ngốc đó.
Hắn vẫn là tên ngốc năm nào của y.
Đôi mắt vốn thờ ơ, sâu thẳm, xa xăm mà lạnh lùng của y đột nhiên lại trở nên lấp lánh, hồn nhiên và đượm buồn mà nhìn hắn, đôi mắt hồn nhiên thuở thiếu thời mà y đã từng dùng cả đời để nhìn hắn, ôn hòa hơn biết bao nhiêu, y nói: “Tu, ngươi về rồi.”
Diệp Đình Tu ngẩn người hồi lâu, đoạn, bàn tay đang đơ giữa không trung của hắn đặt lên đỉnh đầu y, ôn hòa xoa nhẹ một cái, đầy yêu chiều mà cười rằng: “Ừ, ta về rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, một giọt lệ trong khóe mắt của Lâm Túc chảy ra.
Y khẽ khép mắt, hưởng thụ chút yên tĩnh mà an lòng này.
Bao lâu rồi? Bao lâu rồi y mới không có cảm giác bản thân được an toàn như thế? Y khẽ nhoẻn miệng cười, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng nghiêm túc, cao cao tại thượng hằng ngày mà nói với hắn rằng: “Mừng ngươi về nhà.”
Hạnh phúc còn đang được chưa bao lâu, lúc này, khắp nơi đột nhiên lại rung chuyển vì những đợt rung động vô cùng đáng sợ.
Ví như chính là, Thiên giới đang bị những tác động của các vết nứt kia mà bầu trời đang có xu hướng nứt vỡ.
Ví như, thế trận Chín Trụ Diệt Thế đang dần được hình thành đã đạt được hơn một nửa quá trình.
Ví như sắc mặt của Diệp Lạc Hy bây giờ, so với tu la địa ngục còn đáng sợ hơn muôn phần.
Tiêu Nguyệt Dạ bị chính thần tình này của Diệp Lạc Hy dọa cho sợ đến phát hoảng.
Bởi vì đây chính là bộ dáng đầu tiên mà hắn thấy nàng như thế.
Nàng chưa từng như vậy bao giờ.
Chỉ là, Tiêu Nguyệt Dạ hắn ta không hề hay biết, chín bản thân mình vừa chọc phải cái vảy ngược trên người Diệp Lạc Hy.
“GRỪ….
Á….
AAAAAAAA!!!!!!!!!”
Toàn bộ khí lực, linh lực, ma năng, uy áp và sát khí của Diệp Lạc Hy đều đồng đoạt tỏa ra một lần, tầng số biến động vô cùng khủng khiếp, giống như bản thân nàng vừa bị mất kiểm soát xong.
“Lạc Hy, nàng đừng tức giận, ta nhất định sẽ phá được cái kết giới này, cứu nàng ra ngoài.”
Tiêu Nguyệt Dạ vừa nói xong, thì đột nhiên, Diệp Lạc Hy đang ở vị thế ngửa đầu ra đằng sau, phóng tích hết những ràng buộc và xiềng xích trên người lại đột ngột cúi gằm mặt về phía trước.
Sợi dây buộc tóc của nàng đã đứt, mái tóc vừa hài, vừa mềm như một con suối nhỏ, của nàng đổ ra, toàn bộ đều che đi gương mặt của nàng, chỉ để lộ ra một đôi mắt vô cùng đáng sợ, phát ra ánh hào quang đỏ ngầu như màu máu.
Giống như, Diệp Lạc Hy không chỉ mất kiểm soát mà còn có khả năng là đang nhập ma.
Không lẽ là do thánh trụ này muốn ép Diệp Lạc Hy nhập ma sao?
Ánh sáng màu đỏ trên trời đã biến mất tự bao giờ.
Bên dưới, hai nữ nhân đã giúp cho cả chiến trường che chắn đợt phá hủy khủng khiếp từ trên trời kia đã biến mất, tựa hồ như bọn họ chưa từng xuất hiện.
Mà chính lúc này, Thiên Bồng, Dương Tiễn, Tiêu Nguyệt Hoa, Chu Sa cùng các vị thiên tướng khác đều đồng loạt bay vụt lên trên, nhắm đến kết giới Chín Trụ Diệt Thế đang giam giữ Diệp Lạc Hy.
Tuy nhiên, khi bọn họ vừa bay lên được nửa chừng thì đã bị con người bên trong kết giới kia dọa cho sợ hãi mà phải dừng lại ngay giữa không trung như thế.
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy đáng sợ muôn phần, nụ cười trên gương mặt càng làm tình hình tồi tệ hơn.
Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, điều khủng khiếp hơn chính là bầu trời trên kia đã có nguy cơ đổ sập xuống.
Và xuất hiện như một vị cứu tinh ở trên bầu trời kia chính là Nữ Oa.
Nhưng nàng không hề đơn độc một mình, mà còn có cả Khang Tư.
Đôi đồng tử của Diệp Lạc Hy co lại, nàng hướng lên bầu trời đang nứt toác ra mà gào thét: “Không! Nữ Oa! Tỷ tỷ! Nữ Oa!” Nàng giật mạnh hai tay mình, giật đứt sự giam cầm của những sợi dây xích đỏ chói mắt đang giam cầm nàng, lao nhanh về phía tầng kết giới gần với bầu trời nhất mà điên ucồng gào lên.
“Nữ Oa! Đừng mà! Ta xin tỷ, đừng làm như