“Biểu tỷ, món này thật ngon.
So với tay nghề ở nhà còn ngon hơn rất nhiều.” A Viên vừa ăn vừa tán dương vô cùng.
Ân, chưa bao giờ hắn được ăn đa dạng loại đồ ăn thế này.
Diệp Lạc Hy cũng gật gù theo.
Đúng là rất ngon, hơn nữa còn có thể thoải mái ăn mà không bị hạn chế.
Cho nên hai tỷ đệ này đêm nay có chút tham lam.
Gọi không chỉ dưới mười món ở hiệu hương lầu nổi tiếng nhất Quang Minh thành, mà một bữa này của họ mỗi người còn ăn quá ba bát.
“Biểu thái bà, no quá đi mất.” A Viên ăn xong đâm ra trộm lười, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để nằm ngủ cho đẫy giấc.
Nhưng Diệp Lạc Hy lại không cho phép điều đó.
Cho nên nàng đã nhanh chóng xách đứa nhỏ này đến một nơi.
Chung Gia Các.
Đây là một tòa tháp cao tám tầng, là nơi bán đấu giá những vật phẩm từ cấp thấp nhất đến bậc cao nhất.
Đương nhiên là, trò này Diệp Lạc Hy đã chơi từ rất lâu rồi, nhưng lâu lâu chơi lại cũng được xem như giải trí.
Nàng dắt theo A Viên đến buổi đấu giá tối nay.
“Biểu tỷ, tỷ dẫn ta đến đây để làm gì a?” A Viên còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy nở nụ cười như hồ ly, rất dọa người, dọa cho bảo bảo sợ muốn chết rồi.
Diệp Lạc Hy tuy mang một chiếc mặt nạ màu đen bằng sứ, nhưng tiếng cười khúc khích của nàng, kèm thêm âm căn thay đổi tông giọng từ nữ tử thành nam nhân, khiến điệu cười của nàng so với ác bá còn có phần đáng sợ hơn.
Mà điệu bộ hồ ly của nàng lại càng làm cho A Viên tò mò.
Bình thường biểu tỷ hắn không vùi đầu vào công việc từ khi trời tờ mờ sáng đến tối mịt còn chưa về, thì cũng là một vài ngày nàng sẽ bế quan tu luyện, tầm một tháng đến một năm mới ra.
Phần lớn cuộc đời từ nhỏ đến lớn của A Viên từ khi lọt lòng đến giờ đều sống cùng Tứ Đại Hung Thú, hoặc là Tam Lang, hoặc là Ma Long.
Nói là nàng chăm sóc hắn, nhưng thật ra thời gian một năm hai tỷ đệ họ gặp nhau chắc cũng chỉ có vài tháng sống chung.
Cho nên, hiếm khi nào hắn thấy được nhiều bộ dáng thật sự của biểu tỷ nhà mình, thành ra, đứa nhỏ này luôn thật lòng nghĩ Diệp Lạc Hy là người lương thiện nhất trên đời.
Nhưng sau hôm nay, chỉ vì một điệu cười không giống người của nàng, hình tượng thánh nữ của nàng trong lòng đứa trẻ này triệt để sụp đổ.1
Quang Minh thành vốn dĩ không phải là một thành nhỏ, chẳng qua nó không có quá nhiều kẻ để ý vì nguồn tài nguyên tu luyện ở đây thuộc dạng không có mấy thứ cấp cao.
Tuy nhiên, đây lại là nơi giao thương và mua bán rất nhiều vật phẩm từ phế cấp cho đến thượng phẩm.
Vị trí của thành trì này không chỉ nằm trên con đường tơ lụa, mà còn thuộc vào những vị trí trọng yếu quân sự của Đông quốc, cho nên dù nói Quang Minh thành không nổi tiếng trong giới tu luyện, nhưng trong giới thương mại, nó lại vô cùng nổi bật.
Chỉ là, có một bí mật ở Quang Minh thành mà người ta hiếm khi biết được.
Chung gia các.
Nơi này chính là một nơi buôn bán những vật phẩm tu luyện hợp pháp của Đông quốc, chỉ có những cao thủ đạt cảnh giới cao, hoặc có vật phẩm hiếm, hoặc là trực thuộc hoàng thất mới có thể bước vào Chung Gia các.
Lại nói, Chung Gia các là nơi như thế nào? Nói nó rộng lớn, đương nhiên vô cùng rộng lớn.
Chỉ tính riêng mỗi đại sảnh lớn, sân đình, gác canh và cả kết giới tầng tầng lớp lớp cũng đã trải dài đến ba ngàn trượng.
Xây lên cao ngất là tám tầng tòa tháp lớn, tứ phương đều có bốn tòa tháp nhỏ, mỗi tòa cao ba tầng, chia ra thành đông, tây, nam, bắc, mỗi tòa đại diện cho một vật khác nhau.
Tòa nhà phía đông là nơi để trao đổi linh dược với các cao thủ bên ngoài.
Tòa phía tây là binh khí.
Tòa phía nam là linh thú.
Và cuối cùng, tòa phía bắc là đạo cụ linh lực, ma năng bổ trợ tu luyện.
Để có thể vào được một cách dễ dàng, nàng liền không lòng vòng, trực tiếp kéo theo A Viên đến trước tòa nhà lớn phía đông.
Sở trường của Diệp Lạc Hy bao gồm năm lĩnh vực: thuật linh sư, kiếm sư, thuần thú sư, luyện đan sư và đồng thuật sư.
Chỉ riêng lĩnh vực Luyện Đan sư, Diệp Lạc Hy bây giờ đã có thể luyện thành thạo và dễ dàng đan dược bát phẩm.
Cấp độ đan dược có đến chín phẩm cấp, lần lượt là từ nhất phẩm đến cửu phẩm.
Trong đó, có ba bậc để định đan.
Nhất phẩm chính là phế cấp.
Nhị phẩm đến tam phẩm được gọi là đan dược bậc trung.
Tứ phẩm đến ngũ phẩm được gọi là cao cấp.
Tuy nhiên, đã có một vài vị linh tôn luyện ra được đan dược lục phẩm, gọi là thượng cấp đan dược.
Đan dược thuộc phẩm cấp này không chỉ hiếm có, khó luyện mà còn vô cùng quý giá.
Bởi vì nguyên liệu để luyện ra dược liệu này vô cùng tiêu tốn tài nguyên, thành ra Luyện đan sư được xem như một lĩnh vực cao quý nhất trong tất cả các lĩnh vực.
Có điều, có tổng cộng chín cấp độ luyện đan.
Thấp phẩm được xem như thần cấp.
Bát phẩm được xem là thượng dược linh đan, là loại đan dược đạt đến cấp độ có linh tính, biết tự chọn chủ nhân của chính mình.
Còn cửu phẩm… Diệp Lạc Hy đã từng luyện ra một viên đan dược cửu phẩm.
Có điều, nàng lại luyện nó ở đời trước, tốn hai phần ba tu vi cả đời, đồng thời công lao còn bị kẻ khác cướp mất.
Thành ra, khi sống lại đời thứ hai, Diệp Lạc Hy rất hiếm khi ra tay luyện đan dược.
Đối với nàng bây giờ mà nói, nàng chỉ dùng nó như một thú vui rảnh rỗi để giết thời gian, còn việc để nàng chú tâm vào luyện dược thì dường như khó có thể xảy ra được.
Đan dược cửu phẩm, không chỉ có thể hồi sinh một vị thượng thần đạt cảnh giới huyễn vương, đem cả tu vi cùng thực lực hoàn lại một cách triệt để, mà còn giúp kẻ đó trải qua độ kiếp vô cùng đơn giản và dễ dàng.
Quá trình hoàn cốt thai cũng chỉ là một giấc ngủ êm đẹp trôi qua, thậm chí kẻ đó còn được nâng cao thực lực lên gấp thập phần.
Hoặc, nếu như không sử dụng viên đan dược ấy, đan dược cửu phẩm có thể hóa hình thành người, đồng thời cũng trở thành một kẻ vô cùng bá đạo.
Nếu như nàng nhớ không nhầm thì trong mười vị cổ thần có trách nhiệm bảo vệ thiên giới, hình như cũng có một vị, bản thân người đó chính là đan dược cửu phẩm thì phải.
Nhưng nàng chưa từng nghe nhiều về hắn, cũng có chút tò mò.
Có điều, tò mò thì tò mò, nàng cũng chẳng muốn gặp vị này một chút nào.
Bởi lẽ, nếu kẻ đó nếu tồn tại thì chắc cũng chẳng phải là người bình thường nữa đâu.
Chung Dược Đài – đây là đài cao chuyên gia thẩm định đan dược, đồng thời cũng là nơi mua bán đảm bảo uy tín và sòng phẳng.
Thấy nàng dắt theo một hài tử bước vào, một dược sư thấy thế liền niềm nở chào đón.
“Chào mừng khách quan, xin hỏi, khách quan là muốn đổi dược, mua dược hay là muốn đấu giá?” Vị ấy rất ân cần và niềm nở đây.
Diệp Lạc Hy cũng phải ngạc nhiên.
Thật hiếu khách quá chừng.
Lâu rồi nàng mới có thể đến một nơi ngoài nơi nàng quản lý mà bọn họ lại hiếu khách đến thế.
“Ta muốn đến đây bán đấu giá đan dược mà ta luyện ra.” Nàng mỉm cười.
“Ồ, hóa ra là cô nương muốn bán đấu giá đan dược sao? Không biết là cô nương đang muốn bán loại dược thế nào? Phẩm cấp ra sao?” Người này mỉm cười hỏi.
Diệp Lạc Hy vờ xoa cằm, nàng nói: “Ta cũng chẳng biết nữa.
Nhưng loại đan dược ta muốn bán là tẩy tủy đan.
Nếu như các hạ không phiền, có thể kiểm định giúp ta.”
Rồi đặt lên bàn một lọ sứ trắng đựng hai viên Tẩy Tủy Đan bậc lục phẩm.
Người bán dược cầm lấy lọ sứ, mở ra.
Nắp lọ vừa mở, hương thơm của đan dược lan tỏa ra khắp nơi xung quanh, còn khiến cho nhiều người xung quanh đó phải ngoái đầu lại nhìn.
Không chỉ có hương thơm mà linh lực nồng đượm tỏa ra từ lọ đan dược cũng phải khiến cho người ta quay đầu.
Đây… đây là đan dược gì?
Vị dược sư nọ vội vàng đóng nắp lọ dược lại, sau đó thái độ của hắn không còn là hiếu khách nữa mà là kinh sợ người trước mặt.
Sau đó, hắn nhìn nàng, đầy khó nói.
“Xin các hạ cứ nói.
Đan dược của ta không có vấn đề gì chứ?” Nàng mỉm cười.
Dược sư vừa nghe, liền lau mồ hôi trán, sau đó ôm quyền nói: “Cao nhân, tiểu nhân có mắt mà không thấy thái sơn.
Đan dược này lực ta không đủ kiểm định.
Xin ngài đợi một chút, ta sẽ gọi người đến kiểm tra ngay cho ngài.”
Nói rồi, liền cẩn thận đặp lọ đan dược vào một cái hộp, bảo quản cẩn thận rồi đặt ở đó, còn bản thân thì ù té chạy vào bên trong, nhanh chóng gọi người chưởng sự ra.
Vị chưởng sự già bên trong nghe vị dược sư ấy nói lại rằng có cao thủ luyện dược liền không tin mà phải bước ra xem thử.
Trước mặt ông ấy là một vị luyện dược sư trẻ tuổi, cùng với một đứa trẻ.
Thoạt nhìn thì có vẻ như hai người họ là khách từ phương xa tới.
Phong cách