- ---Lời của Tiêu Nguyệt Dạ-----
Tiêu Nguyệt Dạ bên kia cũng trầm ngâm, sau đó nói hắn sẽ làm những gì bản thân có thể làm, đón tiếp nàng đến Ma giới cẩn thận.
Kết quả, nàng không chỉ không thích những món ăn này mà hắn chuẩn bị, ngược lại còn bị Thiên Tư Tư đáng chết đáng hận kia làm đổ cả rượu và thức ăn lên người.
Mà cả bàn ăn thịnh soạn như vậy, cũng không có lấy một thứ gì nàng thích ăn.
Thậm chí là cả rượu, cũng không biết nàng lại thích uống thứ gì.
Tiêu Nguyệt Dạ hắn chưa từng hiểu bất cứ điều gì về nàng, không biết thứ nàng thích và ghét, càng không biết được nàng cầu mong cái gì.
Ấy vậy mà cả hai người họ còn là phu thê với nhau mười hai vạn ba trăm lẻ bảy năm.
Mọi thứ của hắn và Độc Cô Tư Dạ, nàng hiểu rõ hơn ai hết, còn nàng, cả hai người bọn hắn lại không biết, đúng là đáng cười thật sự.
Thậm chí cho đến hiện tại, người nàng thân thiết nhanh nhất ở cả cái Ma Đế rộng lớn như vậy, lại là muội muội của hắn.
Hắn không biết Diệp Lạc Hy thích hắn như thế nào, cũng không biết vì sao nàng lại thích hắn như vậy.
Cả hai thành thân chẳng qua vì chiến tích phong ấn Hỗn Độn của nàng, nàng dùng nó để cầu xin gả cho hắn, một cuộc hôn nhân chính trị.
Không lẽ nàng không thích hắn từ cái nhìn đầu tiên sao? Thật kỳ lạ.
Hắn luôn quan sát nàng mỗi ngày.
Nhìn thấy nàng có thể cùng muội muội hắn ăn khoai lang nướng – thứ mà hắn cho rằng nó không có đủ chất dinh dưỡng, cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
Hắn nhìn thấy nàng thích uống trà, nhưng thứ trà đó phải pha thật đặc cùng với đường và sữa.
Đến Độc Cô Tư Dạ cũng nói, hình như đó không phải là sở thích mà là thói quen, một thói quen để nàng thức đêm làm việc.
Có đôi lần hắn nhìn thấy nàng nằm thảnh thơi ở trên một cái cây lớn trong vườn, chỉ đơn giản là nằm trên một cành cổ thụ chắc chắn, sau đó nhắm mắt an nhàn hưởng thụ ánh nắng ở Ma giới và ngủ, bộ