Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng, chủ yếu là hai cái vãn bối kia mắt tròn mắt dẹt nhìn Cốt tiên sinh gắp thức ăn cho tiểu hài tử bốn tuổi nọ.
“Ca, ta muốn ăn thịt, ta không muốn ăn bông cải đâu, nó có mùi lạ lắm.”
“Ít nhiều cũng phải ăn một chút.
Như vậy mới có sức mà chạy nhảy.”
“Ca, gắp thêm cho ta thịt đi, ta ăn hết hai cái bông cải rồi.”
“Hảo.”
“Ca, bánh bao hấp nước nóng quá, thổi cho ta.”
“Hảo.
Coi chừng phỏng đấy.”
“Ca, ăn xong ta không ngủ trưa, ta muốn chạy đi chơi.”
“Ăn xong vận động nhiều quá lại đau bụng.
Đệ muốn bị châm cứu?”
“Ca, ta không muốn ăn canh có mấy cái xanh xanh nổi nổi này đâu.
Vị hăng chết đi được.”
“Ăn hết phần của đệ.
Ta sẽ cho thêm hoàng kim đi mua điểm tâm.”
Một màn huynh đệ vô cùng đằm thắm thiết.
Dù cho ai nhìn vào, cũng tưởng hai người họ là phụ tử hơn là biểu ca và biểu đệ rất nhiều.
Hơn nữa, cũng sẽ không ai tin rằng đây chính là Ưng Đạt Dạ Xoa đại danh đỉnh đỉnh trong truyền thuyết.
Hắn bình phàm hơn cả chữ bình phàm nữa.
Nhìn thấy hai người kia cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn biểu tỷ nhà mình, A Viên mới hiểu cái câu nói của biểu tỷ phu luôn lo sợ là cái gì: “Già trẻ, lớn bé, gái trai bất phân biệt, cho dù biểu tỷ ngươi là nữ tử hay nam nhân, đều kéo theo tình địch một cách khủng khiếp cho chúng ta.” Hóa ra không phải là nói đùa.
Cho nên, đứa nhỏ bốn tuổi này sau khi ăn xong thì hỏi biểu tỷ nhà mình một câu khiến hai vị trước mặt đều đồng loạt bừng tỉnh: “Ca, hai vị ca ca kia cứ nhìn ta chằm chằm, có phải là thấy ta ngon hơn cơm không?”
Đông Phương Viêm nghe vậy liền ho khan một tiếng rồi nói: “Ân, là không có.
Ta chẳng qua luôn tự hỏi, ngươi có thực là biểu đệ của đại thánh không.
Bởi vì ngươi cùng hắn quá khác biệt.”
A Viên ăn cơm xong liền bóc liền mấy quả quýt ngọt ra ăn, vừa ăn vừa nói: “Khác chỗ nào?”
“Đại Thánh rõ ràng là một bậc thánh hiền, vậy mà sao ngươi lúc nào cũng chỉ thích đi theo làm nũng người? Ngươi là đang được chiều quá thành hư sao?” Chung Nhược Đông nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.
A Viên mới dẩu mỏ theo, nói: “Biểu ca ta cưng chiều ta thì làm sao nào? Lão tử ở nhà là đứa trẻ mới bốn tuổi, không thể thần thánh được như biểu ca, Long ca hay Lang ca càng không phải.”
Này là A Viên nhắc khéo cho hai cái nam tử trước mắt nhớ, hài tử không có phong thái hắn cũng chỉ mới có bốn tuổi.
Hơn nữa, hắn còn có một cái biểu tỷ tỷ là chuyên gia bênh vực người nhà bất chấp lý lẽ.
Cho nên, dù A Viên hắn có lật trời xuống ở cái tuổi choai choai này, hắn vẫn đủ tự tin là biểu tỷ thần thánh của hắn sẽ chống lưng cho hắn.
Đông Phương Viêm nhíu mày, Chung Nhược Đông cũng nhíu mày.
Diệp Lạc Hy biết chắc là ba tên thuộc họ nhà khỉ trước mặt nàng sắp đánh nhau tới nơi rồi, chỉ đành lên tiếng dọn dẹp hậu trường: “A Viên, nếu tối nay còn muốn đi lễ hội thì bớt vô lễ với người ta đi.
Dù sao thái tử cũng lớn hơn ngươi gấp vài lần bốn tuổi lận.”
A Viên nghe nàng nói, liền phụng phịu ngồi xuống, vẻ không phục.
Chỉ thấy hai vị thái tử, thống lĩnh đại tướng quân nào đó lại vô cùng đắc ý nhìn đứa trẻ con đang uất ức kia mà thỏa mãn.
Nhưng sự thỏa mãn còn chưa được bao lâu, Diệp Lạc Hy đã lên tiếng dẹp luôn hai con khỉ còn lại rằng: “Còn hai người nữa.
Một người là thái tử dưới một người trên vạn người.
Một người là thống lĩnh đại tướng quân, dưới trướng ngươi ít nhiều cũng có đến ba mươi vạn quân trấn giữ một vùng biên cương.
Vậy mà hai cái tên già đầu các ngươi lại đi chấp nhặt với một đứa trẻ bốn tuổi.
Ai mất mặt hơn ai chứ?”
Ngay lập tức, bàn ăn liền trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Diệp Lạc Hy cũng chỉ có thể làm đến đây thôi.
Sau bữa cơm, bốn người họ trở về Chung phủ.
Nhưng Chung phủ lúc này lại đang loạn cào cào lên bởi vì vị quận chúa của Xuyên quốc, gọi là Đới Quân Ninh đến Chung phủ, một hai đòi lục soát cả phủ tìm cho ra thủ phạm làm nàng “tuyệt đỉnh”.
Cũng may trong nhóm người Xuyên quốc cùng đi với Đới Quân Ninh lần này có một vị có căn linh thuộc nhóm chữa trị, cho nên Đới Quân Ninh mới không thực sự “tuyệt đỉnh” như dự tính của A Viên.1
Diệp Lạc Hy và A Viên vừa về đã nghe hạ nhân báo lại với Chung Nhược Đông như vậy, bất giác hai mắt đều nhìn nhau chằm chằm.
Chỉ có, đứa trẻ A Viên liền cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
“A Viên, đệ là làm ra cái gì?” Nàng nhíu mày.
A Viên thì thầm với nàng: “Biểu tỷ, ta mới không có làm gì hết.
Nàng ta gây khó dễ cho tỷ, còn muốn hạ độc trong đồ ăn của tỷ đêm qua.
Ta thay tỷ trút giận, dùng một mồi lửa, tiêu sạch tóc nàng ta thôi mà.”
Rồi lại bày ra đôi mắt ủy khuất, đáng thương đến cùng cực.
Diệp Lạc Hy cũng chỉ đành hết cách, đành đưa tay nhéo mạnh má đứa trẻ này, nghiến răng: “Đệ chờ đó cho ta! Sau khi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ xử lý đến đệ sau.”
Bởi vì Chung gia là một trong tứ đại gia tộc quyền lực nhất của Đông quốc, thành ra Đới Quân Ninh dù cho có muốn cũng không thể nào tự tiện xông vào lục soát, chỉ có thể im lặng ngồi chờ kết quả từ Chung lão gia.
Đới Quân Ninh là vị quận chúa tôn quý nhất Xuyên quốc.
Nàng không chỉ tài giỏi, xinh đẹp một cách kiêu sa mà còn là đóa hoa được hoàng đế Xuyên quốc nâng niu như trân bảo.
Từ nhỏ, nàng đã vô cùng mến mộ vị thái tử của Đông quốc, gọi là Đông Phương Viêm.
Cho nên lần này nàng đến Đông quốc, vốn là muốn có thể gặp được người trong mộng, chiếm được trái tim của hắn.
“Quận chúa, người chính là muốn làm càng ở Xuyên quốc này sao?”
Từ ngoài cửa, có bóng dáng của ba vị nam tử đều đồng loạt bước vào.
Bởi vì Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông đều xem vị Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh chính là thần tượng trong lòng, cho nên đều tôn kính bước sau Diệp Lạc Hy hai bước chân.
Mà khi cả ba người cùng tiến vào phủ thì người trong Chung gia đều cúi đầu hành lễ mà hô lên rằng: “Thái tử điện hạ, Cốt tiên sinh, đại thiếu gia.”
Nghe người hành lễ gọi một trong ba người ngoài cửa là thái tử điện hạ, thái độ của Đới Quân Ninh liền thay đổi ngay lập tức.
Từ bộ dáng đương hung dữ như tu la, đột ngột lại trở thành một khuê nữ yếu lòng.
Hai hàng lệ của nàng lăn dài trên mắt, liền quay ra phía cửa, nhắm đến một người mà lao đến, nói trong tiếng uất ức nghẹn ngào: “Thái tử ca ca, người mau đến làm chủ cho ta!”
Vừa nghe tiếng gọi ngọt đến sởn da gà kia, Đông Phương Viêm liền theo thói quen, hắn đã thủ sẵn thế để né ra rồi.
Nhưng, ấn tượng đầu tiên của Đới Quân Ninh chính là….
“Chàng xem, ta đường đường là quận chúa tôn quý nhất Xuyên quốc, vậy mà lại bị người của Chung gia hại thê thảm.
Thái tử ca ca, chàng nhất định phải đòi lại công đạo cho ta!” Rồi lại bày ra bộ dáng khóc lóc đến thảm thương trước vị thiếu niên hắc y tiêu soái, thậm chí còn không màng đến sĩ diện, lao vào lòng người đó và nũng nịu, nước mắt lăn dài trên mắt.
Cả đại sảnh lớn của Chung gia đều trầm mặc một hồi lâu, nhất là đứa trẻ bốn tuổi bên cạnh vị “thái tử” ấy cũng phải tròn mắt ra nhìn.
Hắn chỉ có thể cảm thán than trời, đồng thời lần đầu tiên trong đời Thông Bích Viên Hầu đại phát từ bi, trong lòng thầm tưởng niệm đến vị quận chúa có lá gan lớn hơn trời.
Ân, nhắm ai không nhắm, lại nhắm đến tổ tổng của bốn tên đại ác ma.
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật giật hai cái, cảm thấy không ổn khi Đới Quân Ninh cứ ôm lấy cánh tay của nàng mà khóc đến đáng thương mãi thôi.
Nàng quay sang nhìn Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông, chỉ thấy hai cái tên đó vừa giật mình một cái, lùi một bước, ý đồ chính là đem củ khoai nóng bỏng tay này ném trên người nàng.
Được lắm, hai tiểu tử thúi, dám tính toán với cả nàng cơ đấy.
Hỏi, tại sao Đới Quân Ninh lại không nhận ra Diệp Lạc Hy là vị cường giả ngày hôm qua? Đáp, là bởi vì Diệp Lạc Hy sử dụng chiếc mặt nạ sứ có yểm thần chú gây cản trở nhận thức.
Chỉ cần Diệp Lạc Hy vừa khuất khỏi tầm mắt của người nhìn thấy nàng, cho dù bọn họ có nói chuyện với nàng lâu đến thế nào, đều sẽ quên đi hình dạng đã gặp.
Hơn nữa, Diệp Lạc Hy lại mặc một loại áo choàng