“Cốt Tử, hôm nay là ngày thứ mười ba ta theo đuổi ngươi rồi.
Ngươi đã thấy lòng thành của ta chưa? Chịu làm phò mã của Xuyên quốc chưa?”
Không chỉ có vị thái tử đại danh đỉnh đỉnh của Đông quốc bị kẻ lạ mặt nọ thu phục một cách triệt để mà vị công chúa bá đạo, ngang tàng và thuộc hàng cường giả của Xuyên quốc lại phải lòng nam tử này? Những vị khách lạ xung quanh đều sững sốt.
Tên này, rốt cuộc hắn là ai?
Đông Phương Viêm vừa nhìn thấy Đới Quân Ninh đã nhíu mày không phục ra mặt.
Hắn tiến sáp lại, kéo lấy một cánh tay của Cốt Tử, trừng mắt nói: “Công chúa, thỉnh tự trọng.
Ngươi là đến Đông quốc này cầu thành thân cùng ta, không phải là hắn.
Ngươi muốn Xuyên quốc và Đông quốc bất hòa, dẫn đến đại nạn chiến tranh sao?
Đới Quân Ninh cũng không vừa, nói: “Ha! Chiến tranh hay không thì ta không quản.
Ta chỉ biết Cốt Tử chàng chính là phò mã của Xuyên quốc ta, là phu quân của Đới Quân Ninh ta sau này.
Thái tử điện hạ, ngươi là muốn tranh người với bổn công chúa sao?”
Diệp Lạc Hy khóe miệng giật hai cái.
Nàng không biết hai cái tiểu hậu bối này tranh giành là giành cái gì, nàng chỉ cảm thấy bản thân đang trở thành sợi dây để hai người chơi trò kéo co a.
Nàng còn định lên tiếng để dẹp loạn thì Chung Hương đã xuất hiện ở phía đối diện Đông Phương Viêm, ôm lấy cánh tay còn lại của nàng, nói: “Hai vị đại nhân, hôm nay Cốt công tử là muốn dẫn huynh muội chúng ta ra ngoài thực chiến.
Phiền hai người đừng cản trở nhã hứng của hắn.” Chung Hương vừa nhìn thấy Đới Quân Ninh liền nhíu mày khó chịu rồi.
Bình thường Cốt Tử thường chú ý đến đại ca và thái tử hơn, khiến Chung Hương nàng đã khó đối phó, bây giờ được hắn mang nàng ra ngoài, để nàng có thể chứng minh thực lực của bản thân thời gian qua, cho hắn ấn tượng tốt.
Thật không ngờ lại bị Đới Quân Ninh chặn đường.
Nàng ta dù sao cũng là cường giả cảnh giới Linh Vương, còn Chung Hương nàng suốt nửa tháng qua vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới học đồ sư cấp sáu.
A Viên bất giác nhìn sang bên trái, phía có hai huynh đệ Chung gia.
Hầy, cảm giác bào muội nhà mình bao nhiêu năm qua, dù cho được hai vị ca ca hết mực sủng ái, yêu thương thì cũng chỉ mở lòng với tiểu muội đáng thương yểu mệnh kia, còn bản thân hai lão ca này thì luôn miệng mồm kín bưng.
Ấy vậy mà suốt mấy hôm nay, cô nương này liên tục bày tỏ sự yêu thích cùng tình ý đến cho vị Cốt công tử kia, khiến bọn hắn thật sự đau lòng.
Nhưng dù cho có đau lòng cũng không thể làm được gì hơn a.
Cốt Tử chính là một vị cường giả cấp cao, không ai ở đây có thể phản kháng hắn.
A Viên lại nhìn sang bên phải, nơi có hai huynh muội nhà Đông Phương.
Biểu cảm kinh hoảng trên mặt hai người họ cũng đúng thôi.
Bởi vì danh tiếng của Đông Phương Viêm, con người của hắn như thế nào, không phải không ai không biết.
Thành ra, khi chứng kiến Đông Phương Viêm đột nhiên công khai dành người cùng nữ nhân được xem như “thê tử tương lai” của hắn thì ai nấy đều kinh ngạc lắm lắm.
Đã vậy, người hắn dành còn là một nam tử mà chẳng ai biết hắn có thực lực gì.
Rốt cuộc thì để dẹp cục diện ba ánh mắt nhìn nhau đến tóe lửa trước mắt, Diệp Lạc Hy đành phải lên tiếng: “Trước hết các ngươi buông lão tử ra được chưa? Ông đây không phải cái dây cho các ngươi chơi kéo co.”
Ba người Đông Phương, Đới, Chung nghe Cốt Tử nói như vậy, cũng chỉ đành ỉu xìu, buông nàng ra.
Đới Quân Ninh khẽ đỏ mặt.
Gương mặt xinh đẹp diễm lệ ấy nhìn nàng bằng cái nhìn đầy tình ý, bẽn lẽn nói: “Cốt Tử.
Ta nghe nói là ngươi muốn dẫn bọn họ đi thực chiến.
Có thể dẫn theo cả ta nữa được không?”
Diệp Lạc Hy còn chưa nói, Chung Hương và Đông Phương Viêm đã đồng thanh: “Ngươi đi theo bọn ta làm gì?” Khẩu âm hai người giống hệt nhau, cứ như đã luyện tập qua mấy lượt vậy.
Đới Quân Ninh nhíu mày: “Thì làm sao? Cùng là kẻ tu luyện, ta không thể chứng kiến được xem cường giả Đông quốc mạnh hay yếu, còn phải nhờ vào một người ngoài như hắn dạy dỗ các ngươi?”
Đông Phương Viêm giận rồi nha.
Đông quốc không yếu.
Chẳng qua theo như lời của Đại Thánh đã nói, là bọn hắn đã làm mai một đi tinh hoa tu luyện của tổ tiên, cho nên bắt buộc bọn hắn phải học lại từ đầu mà thôi.
Nhưng Diệp Lạc Hy đã đưa tay ra cản Đông Phương Viêm, nói: “Cũng được thôi.
Càng đông càng vui, không sao cả.
Miễn là nếu công chúa có đi theo, phiền đừng kéo thêm việc cho ta.”
“Cốt công tử!” Chung Hương muốn phản đối, nhưng Diệp Lạc Hy lại tiếp lời: “Dù sao thì chỗ ta muốn đưa ngươi đi huấn luyện cũng không nằm ở Đông quốc hay Xuyên quốc.
Ngươi chỉ mới là học đồ sư, không đi cùng cường giả xung quanh bảo vệ ngươi, ngươi muốn mình bị nuốt chửng sao?”
Chung Hương nghe vậy, nàng cũng tủi thân lắm.
Đâu phải là do nàng không có thiên phú tu luyện đâu.
Là do nàng không thể mà thôi.
Diệp Lạc Hy lại nói thêm: “Độc căn của ngươi cũng gần giống như những nguyên tố căn linh khác, ráng quan sát các cường giả, cách họ chiến đấu, cách họ thi triển để học hỏi.
Ngươi là một cái nha đầu, chưa từng chinh qua thực chiến, muốn bị nuốt chửng sao?”
Chung Hương lúc này mới miễn cưỡng gật đầu.
Diệp Lạc Hy quay sang Đông Phương Viêm: “Nếu như ngươi muốn, có thể dẫn người theo.
Tuy nhiên, ngươi phải tự mình bảo vệ họ.
Những điều ngươi đã học cùng ta trong quãng thời gian qua, ta muốn xem xem các ngươi có thể học được đến đâu.”
Nghe ngữ khí của Cốt Tử không phải đùa, Đông Phương Viêm cũng chỉ đành gật đầu nói: “Tiểu Diễm đều có thể tự mình lo toan được nên sẽ đi cùng ta.
Những người khác, hẳn là tiên sinh cũng không còn thời gian dạy dỗ nữa.
Cốt tiên sinh, mong người chỉ giáo.”
Sau đó, Đông Phương Viêm mới quay sang nói với Đông Phương Diễm về ý định của mình, đồng thời để Nhược Vi dẫn mọi người trở về.
Nhưng trong số tất cả những người đi cùng Đông Phương Diễm và Đông Phương Nhược Vi, ai nấy đều có sự hiếu kỳ riêng với Cốt tiên sinh, cho nên đều đồng loạt không chịu ở lại mà một hai cũng muốn theo bọn họ đi cùng.
Quay sang hỏi Diệp Lạc Hy đang dặn dò A Viên để hỏi thì Diệp Lạc Hy nói: “Nếu các ngươi có thể đánh bại được A Viên nhà ta thì có thể đi được.”
Chung Nhược Đông, Chung Trương Sinh nghe thế, nuốt nước bọt cái ực một tiếng rõ to, vẻ sợ hãi.
Ai nấy nghe Cốt Tử nói như vậy, cho rằng hắn bắt bọn họ bắt nạt trẻ con, liền khinh bỉ ra mặt.
Nhưng đây là điều kiện để có thể đi cùng thái tử xem hiếu kỳ, thành ra bọn họ đều vô cùng hào hứng, còn ra vẻ với A Viên một chút, nói rằng sẽ nương tay với hắn.
Mà A Viên ghét nhất là mấy