Tắm rửa xong xuôi, mấy người nhóm Đông Phương Viêm đang dùng bữa cùng nhau.
Đúng như câu nói, không đánh không phải là huynh đệ, không hoạn nạn thì không biết thân tình.
Qua một lần thực chiến vừa rồi, ai nấy đều nhìn nhận nhau một cách khác hẳn.
Ví như, ác cảm của Đông Phương Viêm, Chung Nhược Đông đối với Đới Quân Ninh tự nhiên lăn đi đâu mất.
Trong trận đánh vừa rồi, nàng không chỉ thể hiện bản thân là một cường giả, hơn nữa còn là một cường giả vô cùng tài giỏi và nghĩa hiệp.
Trong suốt trận chiến lúc cương thi tấn công bọn họ trong mây mù che phủ, Đông Phương Viêm, Chung Nhược Đông và Đới Quân Ninh chính là bộ ba vô cùng ăn ý trong việc kẻ công người thủ và tương trợ lẫn nhau.
Ví như, Đông Phương Diễm đã không còn cảm thấy bài xích và né tránh Phong Như Ân.
Bình thường, nàng bị đồn đại là con người đáng sợ, đanh đá lại ngang ngạch bậc nhất khi sẵn sàng chèn ép bất cứ ai tiếp cận Đông Phương Diễm.
Thế nhưng, trong trận đánh vừa rồi, Phong Như Ân đã thể hiện bản thân nàng cường đại thế nào, uy vũ ra sao, khiến Đông Phương Diễm như bị hào quang chói lóa của nàng chiếm trọn, khiến hắn nhận ra được bản thân cũng có tình ý với vị cô nương đã thành tâm theo đuổi hắn suốt mười năm.
Ví như, tất cả mọi người đều vô cùng tán thưởng Chung Trương Sinh.
Bình thường đừng thấy Chung Trương Sinh cứng nhắc, đanh thép, lúc nào trên triều cũng tỏ ra sự uy nghiêm một cách đáng sợ mà ngó lơ hắn.
Thực ra, hắn chính là một kẻ văn võ song toàn, thực lực vô cùng nổi trội.
Chính là một nhân tài trong những nhân tài a.
Đang vui vẻ dùng bữa cùng nhau, đột nhiên bọn họ cảm nhận được linh khí đột nhiên quy tụ lại một cách nhanh chóng ở trong sân đấu võ lớn của Chung gia.
Linh khí này, giống như là…..
Tất cả cùng lúc buông đũa, chạy nhanh ra bên ngoài xem xem, có phải Chung Hương đang đột phá rồi hay không.
Vừa chạy đến sân tập, mọi người đã thấy quá trình đột phá cảnh giới của Chung Hương vừa hình thành.
Bởi vì một lần đột phá, đòi hỏi người ta phải trải qua quá trình đẩy tạp uế trong người ra một lần.
Thành ra, lúc bọn họ tới cũng là lúc cả người Chung Hương đen thui, bốc lên mùi khó ngửi vô cùng.
“Ngươi vẫn nên là đi tắm đi.” Đới Quân Ninh bịt mũi, chê bai ra mặt.
Chung Hương vẫn còn chưa hiểu chuyện thì Phong Như Ân đã nói: “Muội còn chưa hiểu sao? Mau đi tắm đi.
Đột phá cảnh giới một lần sẽ đẩy tạp uế ra khỏi người một lần.
Hiện tại cả người muội bốc ra mùi khó ngửi lắm.”
Chung Hương nghe thế, xấu hổ, vội vàng chạy đi.
Lúc này, Chung Nhược Đông vội hỏi: “Tiên sinh, bào muội này của ta đã đột phá cảnh giới rồi.
Hiện tại, nàng đang ở cảnh giới nào a?”
Diệp Lạc Hy thản nhiên: “Đại linh sư cấp sáu.”
Ai nấy đều kinh ngạc há miệng trợn mắt.
Mới vừa rồi trước khi bọn họ còn ở đây, nàng tốt xấu gì cũng chỉ là học đồ sư cấp sáu.
Vậy mà thời gian vừa trôi qua vài canh giờ, liền một cái đột phá liền ba cảnh.
Này có phải là quá mức đáng sợ thăng cấp rồi không?
Diệp Lạc Hy biết trong lòng các hậu bối nghĩ gì, liền đáp: “Buông bỏ được chấp niệm, ký khế ước với linh thú phù hợp, còn có Nguyên Ngưng đan bậc tam phẩm hỗ trợ, thăng một lúc ba cảnh giới là chuyện bình thường.
Với thực lực của nàng hiện tại, tu luyện có thể bị xem là chậm tiến độ rất nhiều rồi.”
Buông bỏ chấp niệm? Tìm được linh thú khế ước? Nguyên Ngưng đan tam phẩm hỗ trợ? Thảo nào, thảo nào.
Lúc này, Chung Trương Sinh và Chung Nhược Đông đều đồng loạt quỳ xuống trước nàng, dập đầu vái ba lạy rồi nói: “Đa tạ Cốt tiên sinh cứu mạng bào muội chúng ta.”
Diệp Lạc Hy xua tay: “Không cần cảm ơn ta.
Muốn tạ ơn thì có lẽ Chung đại thiếu cũng biết mình nên làm gì rồi a.
Uống nước, nhớ nguồn a.”
Chung Nhược Đông gật đầu.
Nhưng đồng thời, cả Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm đều cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Chung Hương đã có thể tiếp tục tu luyện như bình thường, đồng nghĩa với việc Cốt tiên sinh sẽ rời Đông quốc trở về Vạn tộc thành.
“Chung tiểu thư thì tiến bộ rất tốt rồi.
Nhưng còn hai cái tiểu tử ngươi, sao ta vẫn thấy ngươi giậm chân tại chỗ thế hả?” Diệp Lạc Hy quay đầu, nhìn Chung Nhược Đông, khẽ cười, một nụ cười rất đáng sợ, tưởng chừng như có thể khiến người ta vỡ tim mà chết.
Nàng lại quay sang nhìn Đông Phương Viêm đã sớm muốn đánh bài chuồn, nhưng rốt cuộc thì hai tên này vẫn phải ở lại nghe thuyết giáo hết một canh giờ.
Chủ yếu là về vấn đề hai người trong trận đánh vừa rồi quá mức hấp tấp và thiếu sự quyết đoán.
Đó là trong một cuộc thực chiến có người giám sát còn như vậy, nếu như trong một trận chiến không có sự giám sát thì có phải cả đám cùng tạch ngang, thậm chí là còn kéo theo cả những người khác cùng rơi vào hố sâu theo.
Nhưng sau tất cả, Cốt Tử lại vỗ vai hai người họ, nói: “Hai người các ngươi, làm tốt lắm.
Tương lai Đông quốc này đều có thể dựa vào hai người gánh vác được rồi.”
Đó là một lời khen mà có lẽ cho đến những ngày cuối đời của Đông Phương Viêm, hắn vẫn luôn ghi tạc và nhớ mãi trong lòng.
Bởi vì đó là lời nhận xét bởi một ánh mắt đầy tự hào cùng mãn nguyện của người mà cả đời này hắn luôn hâm mộ trong tim, từ chính