“Thiên Tư Tư, ngươi vẫn còn chưa biết tội, ngược lại còn muốn hại Lạc Hy thượng thần sao?” Thiên Đế lạnh lùng nhìn bào muội mà lão ấy yêu thương biết bao nhiêu, nay lại biến chất thành ra thế này.
Rõ ràng lúc nhỏ nàng được phụ mẫu dạy dỗ khá nghiêm khắc, lớn lên có các ma ma quản giáo nghiêm ngặt, tính tình chưa từng tệ hại đến thế.
Cớ sao mà…
Hắn cảm thấy sai lầm biết bao nhiêu đi.
Nếu như Lạc Hy thượng thần ra đời sớm hơn Thiên Tư Tư một ngàn năm, lão nhất định sẽ gửi cái bào muội này đến chỗ nàng ta tầm sư học đạo.
Đồ đệ của Lạc Hy thượng thần vừa lễ phép, vừa hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn biết bao nhiêu.
Đến cả cái lão khó tính như Hỏa thần cũng muốn nhận bát đồ đệ nhà nàng ta làm con thừa tự, thật đúng là sư phụ tốt thì dưỡng ra đồ nhi tốt biết bao.
“Thiên Tư Tư, ta thấy Lạc Hy thượng thàn thật sự quá nhân từ cho ngươi rồi.
Ngươi hại nàng đình trệ tu vi, lịch kiếp tự chữa vết thương hai lần trước khi là thượng thần.
Ngươi còn gây ra bao nhiêu tội tác như vậy, bao nhiêu sinh mệnh vô tội đã chết dưới tay ngươi rồi cơ chứ?!”
“Nếu như đổi lại người đó là ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi rồi ném vào Hỏa Diệm.
Vậy mà người ta năm lần bảy lượt dung túng ngươi, ngươi vậy mà không biết hối cãi, còn dám dùng cả Đả Tiên Pháp đến giáo huấn người ta thì chớ, còn giáo huấn sai người.
Bổn quân chính là thấy ngươi được nuông chiều quá mức thành ra hỏng cả rồi.”
Thiên Hậu ngồi bên cạnh cho dù tức thế nào cũng chỉ có thể lựa mấy lời dễ nghe khuyên bảo phu quân: “Ngươi bớt giận.
Muội ấy còn nhỏ, ngươi đừng trút giận lên nàng quá.
Lạc Hy thượng thần đã không tính toán rồi, chàng hà cớ phải tức giận thay người ta?”
Thiên Đế quay lại trừng mắt nhìn phu nhân, rồi mắng luôn cả bà ta: “Nàng đừng tưởng ta không biết nàng một mực nuông chiều, dung túng cho nàng ta làm ra những trò đó.
Thiên hậu, đừng để bổn quân phải cùng ngươi trở mặt vô tình.”
Thiên Hậu nghe xong, tức giận đập mạnh tay lên thành ghế, quát hỏi: “Thiên Triều, chàng dám?!”
“Hừ! Ta dám! Bởi vì ta là Thiên đế.
Mấy vạn năm qua ta đã quá mức làm lơ cho tẩu muội các người lộng quyền làm càng.
Nếu như không phải có lời của sư phụ dạy dỗ, có chứng cớ của các vị ẩn thần kia nói ra, ta còn lâu mới biết hóa ra dung túng không phải là yêu thương các ngươi, mà là đang hại các ngươi!”
Thiên Hậu sững người, nhưng hiện tại dù bà ta muốn làm gì cũng không dám làm rồi.
Đừng nhìn Thiên đế bình thường ôn hòa hiền lành như vậy mà xem thường hắn là kẻ yếu đuối.
Trong mười vị đồ đệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn là kẻ xuất sắc nhất trong số họ, cho nên mới được ba lão già kia chọn làm Thiên Đế, gọi tắt là Ngọc Đế đương nhiệm.
Thiên Đế giận đến mức đầu muốn phát nổ.
Thế nhưng, Thiên Tư Tư không chỉ không chịu nghe giáo huấn, ngược lại còn hiển nhiên nói rằng: “Nàng ta xứng sao? Một kẻ không cha không mẹ, không người thân thích, ăn bám Đế Quân và Nữ Oa trèo lên cao, có gì tốt đẹp cơ chứ?!”
"Muội câm miệng!!! Lạc Hy thượng thần là người thế nào? Ngay cả ta cũng phải kiêng nể gọi một tiếng "thượng thần".
Vậy mà muội lại dám gọi nàng bằng tên họ sao? Bất kính bất nhân, đại nghịch bất đạo như vậy, muội không biết cả thiên giới nể trọng nàng ta thế nào sao? Những vị tướng quân như Thiên Bồng Nguyên Soái, Nhị Lang Thần còn phải cung kính gọi nàng một tiếng "Diệp gia".
Muội nói xem là tại sao? Bởi vì nàng ta là người bọn họ vừa tôn kính vừa trọng nể."
"Muội nhìn lại mình xem? Tuổi tác rõ ràng lớn hơn, nhưng có chỗ nào muội bằng người ta chưa? Người ta đã dung túng cho muội, còn muội thì lại cố chấp không hiểu, đây là đáng tội gì?!"
Rồi lão đỡ trán: "Đã vậy, muội còn chọc đến hai vị tướng quân họ Đông Phương kia nữa.
Muội biết họ có thân phận gì không? Có biết người họ tôn thờ như thánh là ai không? Muội ngang nhiên xúc phạm nàng trước mặt họ như vậy, bị đánh trọng thương mà không chết đã là may lắm rồi, có biết hay không?!"
Thiên Đế ngồi phịch xuống long ỷ, đưa tay xoa xoa thái dương.
Càng nghĩ về thế cục hiện tại, ông càng đau đầu.
Thiên Tư Tư, muội muội ngoan của lão thân từ khi nào lại trở thành như vậy? Rồi ánh mắt lão dời đến Cực Xà tộc nhân đang quỳ sát đất đằng sau Thiên Tư Tư, trong lòng lại hiện lên cảm xúc may mắn.
Cực Xà này tính tình ôn hòa, thành thật lại rất biết lo nghĩ cho chủ nhân.
Thật may vì khi Thiên Tư Tư còn nhỏ, lão đã cho nàng ta và Cực Xà này kết linh thú.
Nếu không cục diện hôm nay, e rằng thứ được đưa đến trước mặt lão là một cái xác bị cắt chia năm xẻ bảy rồi.
Đoạn, lão đưa tay phất một cái, thu lại Đả Tiên Pháp, đồng thời tước bỏ đi một ngàn năm tu vi của Thiên Tư Tư, nói: “Thiên Tư Tư quận chúa bệnh nặng không khỏi.
Từ nay bị cấm túc trong Điện Ngọc Tuyền vô thời hạn.
Không có lệnh của ta, không được phép ra ngoài.
Nếu trái lệnh, lập tức phạt vào Thiên lao ba trăm năm.
Nếu như dám tái phạm,