“Thượng thần, người có đang nghe không?” Ngao Trung nhìn Diệp Lạc Hy vừa bần thần, vừa lẩm bẩm mấy câu không rõ, e dè hỏi lại.
“Nhiên nhi là công chúa của nhân ngư tộc.
Nàng là công chúa của nhân ngư tộc.
Nàng chính là công chúa của nhân ngư tộc.
Tại sao? Tại sao lại là nàng? Nhiên nhi, tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?” Khóe miệng Diệp Lạc Hy có một cái bóng trắng bay phấp phới thoát ra.
Na Tra nhìn thấy, hắn khẽ rút tay Ngao Bính ra, sau đó tiến về phía trước, cầm cái bóng kia nhét lại miệng sư phụ mình, nhắc nhở nhỏ nhỏ: “Sư phụ, người tập trung vào một chút.
Người có gì muốn hỏi, thì đợi về hỏi sư tỷ sau cũng được a.”
Nàng tỉnh ra, sau đó ho khan một câu, nói: “Xin lỗi, ta thất lễ quá.
Mời hai vị điện hạ tiếp tục, ta đang nghe đây.”
Ngao Hạn lại tiếp câu chuyện đang giang dở.
Lại nói, năm mươi năm trước, An Nhiên hoàng hậu mang thai.
Khi đó, người vui nhất chính là Ngao Trung và Ngao Hạn.
Ngao Quảng thậm chí còn sợ nhân ngư hoài thai dòng giống của long tộc khó khăn, ông ấy đã đem long châu của mình ra để bồi dưỡng thai khí cho An Nhiên.
Đến khi An Nhiên công chúa lâm bồn, đột nhiên, Long cung bị tấn công.
Đám hắc y nhân ngoại lai đó kẻ nào thực lực của rất mạnh, đều là linh đế cảnh trở lên, cho nên chúng nhân trong ngoài, trên dưới Long cung đều cố gắng bảo vệ hoàng hậu đang lâm bồn.1
Cũng may là phụ hoàng bọn hắn là Ngao Quảng, còn có thêm sự giúp đỡ của nhạc phụ đại nhân đến từ nhân ngư tộc giúp đỡ khi đó mới chống đỡ được.
Thế nhưng, lại phát sinh biến cố.
An Nhiên công chúa sinh hạ ra một quả trứng màu xanh nguyệt vô cùng đẹp.
Hài tử bên trong vẫn chưa thể nở ngay mà cần ấp thêm một thời gian.
Chính lúc đó, quả trứng ấy đã bị đánh cắp.
An Nhiên hoàng hậu đau buồn đến sinh bệnh mà cả Đông hải lúc đó cũng ráo riết đi khắp nơi tìm quả trứng.
Thậm chí hoàng thất ở Bắc hải, Nam hải, Tây hải cũng giúp sức tìm khắp tứ thủy hải cũng chẳng thể tìm ra được đứa trẻ ấy.
Lúc đó, cả tứ hải còn có thêm sự giúp sức của chúng nhân ở lục địa cũng không thể nào tìm được quả trứng ấy.
Ngao Quảng nhìn nương tử ông yêu nhất hết khóc lại bệnh, hết bệnh lại ngất mà đau lòng muốn chết.
Lắm lúc, Ngao Quảng cũng khóc theo vợ, phần vì thương con, phần lớn là vì thương An Nhiên đã vất vả sinh ra long thai, lại còn đau ốm triền miên.
Ông rất sợ nàng sẽ ảnh hưởng lớn đến sức khỏe sau này.
Mãi cho đến khi gần ngày trứng nở, đột nhiên chẳng biết từ đâu có một làn khói đen xuất hiện giữa chính cung hoàng hậu.
Trong cái bóng đen đó có nửa gương mặt phần dưới của nam nhân, nở nụ cười đầy kiêu ngạo mà đem quả trứng ấy trả lại cho nàng, đồng thời gã nói rằng, đợi trứng nở, gã sẽ đến đứa đứa trẻ ấy đi moi long nguyên trong người nó.
Nghe thế, An Nhiên hoàng hậu đã sợ đến ngất đi.
Ngao Quảng, Ngao Trung, Ngao Hạn đều đến không kịp.
Lúc bọn họ đến thì trứng cũng đã nở rồi.
Nhưng vừa nở ra, trên người đứa trẻ lại xuất hiện những cổ nguyền đen đỏ chạy dọc cả người y.
Theo sách cổ ghi chép ở Tây hải, nói rằng cổ tự này sẽ chèn ép kinh mạch của đứa trẻ, khiến nó vĩnh viễn không thể tu luyện, thân xác lại trở thành cái vỏ rỗng để nuôi dưỡng một nguồn sức mạnh vô cùng kỳ lạ mà chưa ai phát hiện ra bao giờ.
Bởi vì biết rằng đứa trẻ này sau này sẽ gây họa, cho nên Ngao Quảng đã lựa lời nói với An Nhiên rằng, con sau này cũng sẽ có nữa, cho nên An Nhiên đừng quá đau lòng.
Đại khái là muốn hủy đi đứa bé ấy, tránh cho nó sau này trở thành mầm mống đại họa của nhân loại.
Thế nhưng, An Nhiên hoàng hậu đã rất tức giận trước quyết định này của Ngao Quảng, thậm chí ông còn đem đứa trẻ đi.
An Nhiên hoàng hậu không chỉ là hoàng hậu của long cung mà nàng còn là một kẻ thiện chiến của tộc nhân ngư.
Năm xưa đích thân nàng từng đẩy lui long tộc, bảo vệ cho Ngao Trung và Ngao Hạn khỏi sự truy bắt của bọn họ, đủ cho mọi người biết nàng cường đại thế nào.
Đại linh thần cấp sáu không phải là danh xưng nói chơi.
Đêm đó, An Nhiên hoàng hậu không để lại thư, không một lời nhắn, lẳng lặng ôm theo đứa trẻ chưa có tên kia rời đi mất.
Sau đó, Ngao Quảng ông biết chuyện thì hối hận rồi, liền cho người lục tung khắp nơi lên tìm kiếm.
Nhưng chính An Nguyên lại hóa thành hình nhân, lên bờ trốn vào rừng sâu, cách xa tất thảy những nguồn nước trên đời để trốn.
Đó chính là Rừng Đại Ngàn.
Mặc dù trong rừng Đại Ngàn có suối, nhưng suối đó không phải là dòng suối mà Long tộc quá mức chú ý đến, cho nên nó được xem như những con suối vô chủ.
Từ đó, An Nguyên hàng hậu bặt vô âm tín, cùng đứa trẻ thân mang lời nguyền kia biến mất khỏi tầm mắt của Long tộc.
Tính đến bây giờ, nếu như đứa bé kia lớn lên, có lẽ cũng đã được bốn tuổi rưỡi rồi.
Diệp Lạc Hy trầm mặc một hồi.
Đoạn, nàng hỏi: “Long nguyên mà các ngươi nói, có phải nó được nuôi từ long mạch có trong huyết quản chứa sức mạnh long châu của đứa trẻ cùng một nguồn linh lực lạ mà không biết từ đâu đến, phải không?”
Ngao Trung hắn gật đầu: “Thứ sức mạnh đó đến giờ nhớ lại, đến chính ta cũng phải rùng mình.
Thượng thần, không dám giấu gì người.
Sức mạnh đó nghe hơi thở, ta từng gặp qua nó.
Tuy ta chỉ đi ngang, nhưng lại cảm nhận được rất rõ.
Thứ đó xuất phát từ vực vạn dặm.”
Diệp Lạc Hy gật đầu đã hiểu.
Vực vạn dặm, nơi đó được xem như lỗ hổng của thế giới này với tất cả mọi nơi trên thế giới.
Sức mạnh của các đấng phu quân của nàng cũng từ đó mà thành.
Nhưng vốn dĩ xuất thân của các phu quân thật đặc biệt.
Nếu như để đứa trẻ có phẩm chất tốt như Ngao Bính đem thân nuôi dưỡng thứ đó, sợ rằng chính nó cũng trở thành một nguồn năng lượng vô cùng tai hại.
Thậm chí là hủy thiên diệt địa cũng không chừng.
Thế nhưng, hiện tại Ngao Bính hoàn toàn bình thường như bao đứa trẻ khác.
Nàng đã dùng linh lực thăm dò đến từng ngóc ngách căn cốt của Ngao Bính, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường, không thể nói rằng có lẽ An Nguyên hoàng hậu đã dùng cách gì đó khiến thứ sức mạnh đó chuyển từ Ngao Bính sang người khác rồi cũng nên.
Mà nàng nên nghĩ rằng, lý do An Nguyên hóa thành bọt biển, có lẽ là do không chịu nổi thứ sức mạnh khủng khiếp của Ngao Bính.
Lại nói, An Nguyên kia là đại linh thần cấp bảy.
Hơn một ngàn năm trước, nàng cũng từng gặp nàng ấy một lần.
Tuy An Nguyên khác biệt với An Nhiên đến mức không ai nghĩ rằng hai người họ là tỉ muội ruột, nhưng An Nguyên thật sự có phẩm chất và tiềm năng lợi hại hơn An Nhiên rất nhiều.
An Nguyên kia lại còn có hỗn độn căn linh, tìm cách để chuyển lời nguyền từ nhi tử sang mẫu thân hoàn toàn không quá khó so với một đại linh thần.
Điều ấy đã lý giải được vì sao Ngao Bính hoàn toàn vô lo.
Và cái đám hắc y nhân đã truy bắt Ngao Bính, đánh nhau với Na Tra và vị nàng đập cho ra bã kia có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.
Thế nhưng, câu hỏi bí ẩn nhất thì nam tử mà Ngao Trung kể kia là ai? Nếu theo mô tả của Ngao Trung thì đó là kẻ mà ngay cả Ngao Quảng cũng không thể phát hiện ra sự hiện diện của gã.
Có lẽ, ám ảnh căn linh của kẻ này đã đạt đến ngưỡng Huyễn Vương, hoặc là Chí Tôn Thiên Hạ như Tứ Đại Hung Thú hoặc Ma Tôn hiện tại.
Cái đáng sợ ở đây chính là, có một kẻ có âm mưu muốn hủy thiên diệt địa, thôn tín cả thế giới này ở đời này của nàng, đạt đến cảnh giới vô cùng cao, lại đang ẩn nấp mà thần không biết quỷ không hay thế này.
Có lẽ là thiên hạ này sắp dậy sóng sớm hơn nàng tưởng tượng rồi.
Suy nghĩ xong, nàng lại nhìn đến Ngao Trung và Ngao Hạn đang nhìn mình, như chờ đợi một câu trả lời thì nàng nói: “Chuyện này vốn dĩ không liên quan lắm đến ta.
Nhưng xem chừng, mượn sức mạnh của vực Vạn Dặm thì lại liên quan đến ta rồi.”
Nên nói, con dân của nàng đang nằm ở một vùng không gian rộng lớn, tách biệt với Vực Vạn Dặm.
Mà vị trí của nàng ở hiện tại trên Tam Thiên cũng chính là che chắn cho Tam Thiên và Lục Địa Thất Hải khỏi những yêu vật bất ngờ xuất hiện từ phía Vực Vạn Dặm.
Cho nên, chuyện không của nàng, rốt cuộc cũng là của nàng rồi ha.
Ngao Trung với Ngao Hạn còn đang sợ rằng nữ nhân này sẽ trách phạt xuống chuyện bọn họ giấu đi tin quan trọng như vậy với nàng mà nổi trận lôi đình ở đây.
Thế nhưng, một câu nói vừa rồi của nàng dường như đã ân xá cho cả Ngao Trung và Ngao Hạn, để bọn hắn âm thầm thở phào đầy nhẹ nhõm.
Nhưng câu sau của Lạc Hy lại khiến Ngao Trung, Ngao Hạn lo lắng:
“Có điều chuyện ở Đông Hải này lại bị Long tộc các ngươi bưng bít