“Cho nên, tiểu tử này với Bính nhi nhà ta chính là có tình ý?” Ngao Quảng một tay ôm nhi tử, một tay tựa ghế, khí thế muốn bao nhiêu oai vệ có bấy nhiêu oai vệ.
Ngao Bính ngây ngô ngồi trong lòng phụ thân, hai tay nhỏ nhỏ dụi mắt vì đôi mắt khóc quá, sưng to như mắt cá vậy.
Ngao Trung nghiến răng ken két, hỏi thêm: “Lại còn muốn cùng bào đệ đáng yêu nhà ta thành thân, sinh rồng con?”
Ngao Hạn càng phát ra lãnh khí đáng sợ: “Lạc Hy thượng thần, ta cần một lời giải thích từ người đó.”
Đứng hai bên Ngao Quảng chính là Ngao Trung và Ngao Hạn.
Hai người này sát khí tỏa ra ngập trời, hơi thở lạnh lẽo, thậm chí đến cả cử chỉ, cũng là muốn nhai sống Na Tra đang quỳ dưới đất kia.
Đúng vậy đó.
Các vị không nhìn nhầm đâu! Na Tra không chỉ quỳ dưới đất, tay giơ lên quá đầu, bộ dáng chính là đang chịu phạt đó.
Mà Diệp Lạc Hy ngồi đối diện với Ngao Quảng, tâm thì muốn tịnh để thưởng trà, nhưng nội tâm thì thầm mắng Tháp Lý Thiên Vương Lý Tịnh cả vạn lần.
Tra nhi, ngươi liều mạng còn hơn cả phu quân ta rồi đó.
Hỏi lý do tại sao, chúng ta phải quay lại khoảng một canh giờ trước đó.
Sau màn đoàn tụ gia đình sum vầy hạnh phúc, Diệp Lạc Hy cũng nói rõ sự tình về An Nguyên hoàng hậu cho Ngao Quảng nghe.
Ngao Quảng nghe xong, Long vương suy sụp đến mức muốn tuẫn táng theo phu nhân.
Thế nhưng, lời nói sau của Lạc Hy thượng thần lại khiến Ngao Quảng vừa yên lòng, nhưng đồng thời cũng xót ruột muốn chết.
Nhi tử còn chưa về nhà gặp mặt phụ thân, đoàn tụ cùng gia đình chưa được bao lâu, vậy mà nhi tử ngoan của hắn đã bị nữ nhân trước mắt này cuỗm đi mất một cách gián tiếp rồi.
Thế nhưng, khi biết được vị Thượng thần này hứa sẽ hồi sinh phu nhân hắn, còn dạy bảo nhi tử hắn, đổi lại là Long tộc bọn họ hết lòng giúp sức cho việc điều tra sự hỗn loạn mấy năm trước, Ngao Quảng tuy lòng không cam, nhưng tình phải nguyện.
Hắn đồng ý rồi.
Chuyện Long tộc muốn nhận ai làm chủ nhân, chỉ cần người đó đủ mạnh, đương nhiên đều là niềm tự hào của cá thể Long tộc đó.
Na Tra kia không chỉ là Linh Châu Tử, mà còn là quan môn thập tam đồ đệ của Diệp Lạc Hy.
Ngao Quảng biết rõ Thập Nhất Điện Tướng Thần của Thiên giới kia đều là đồ đệ của Diệp Lạc Hy, tài giỏi, thiện chiến, oai phong thế nào, ông đương nhiên hiểu rõ.
Hơn nữa, cách Diệp Lạc Hy dạy dỗ đồ đệ, cách nàng nuôi dưỡng chúng, đương nhiên không có ai muốn bàn cãi.
Nếu hỏi ai là sư phụ tốt nhất thế gian hiện tại, đương nhiên Diệp Lạc Hy trước mặt ông đây được xướng danh hàng đầu.
Thế nên, gửi Ngao Bính cho nàng chính là điều mà ông cảm thấy an tâm nhất.
“Vậy Bính nhi xin nhờ đến thương thần chăm sóc.
Con trai ta sau này trưởng thành thế nào, an toàn qua được số kiếp của nó hay không thập phần đều nhờ vào người.” Ngao Quảng ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy đa tạ.
Nàng cũng hạ lễ với Ngao Quảng, rồi nói: “Chuyện kẻ bí ẩn kia, phiền Long vương làm giúp ta ba việc.
Thứ nhất, xin ngài hãy giữ bí mật chuyện Na Tra và hoàng tử nhà ngài ký khế ước.
Chỉ nói với bên ngoài rằng, tam hoàng tử đã được tìm về, nhưng bản thân bệnh tật yếu ớt, không phù hợp để nuôi dưỡng ở Long Cung Thành nên đã đưa ra ngoài nuôi dưỡng.”
Ngao Quảng hiểu vì sao nàng lại bảo ông làm như vậy.
Bởi vì nếu ông làm thế, tất sẽ dụ được đám người bí ẩn kia một lần nữa quay lại Long Cung.
Long tộc ở Đông hải hiện tại thế mạnh không phải là quân sự, mà là tiền tài.
Cho nên, đích thân Diệp Lạc Hy sẽ đưa vị muội muội của hoàng hậu đến đây giúp đỡ, cũng xem như để nàng ấy biết được, cho dù bị đồng tộc bỏ rơi thì vẫn có người tình nguyện tìm nàng trở về.
Thật ra thì Diệp Lạc Hy đang tính đường dần cho các đồ nhi của mình để gửi gắm.
Nếu như tương lai, Nhiên nhi không còn nơi để đi như đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, thất sư đệ, bát sư đệ của nó, nàng đương nhiên vẫn còn chỗ tốt cho đồ nhi của mình.
“Chuyện thứ hai ta muốn Long tộc làm, chính là hãy đem sức mạnh của Long châu đang trấn giữ Đông Hải này phá đi.” Nàng nghiêm túc.
“Phá đi ư?” Ngao Quảng kinh ngạc.
“Phá đi ư? Tại sao? Thượng thần, ngài nên hiểu rằng Tứ đại thủy hải hàng vạn năm trước đã phải hứng chịu sự bất thường thế nào.
Một là Long châu, hai là Bích Lạc Kiếm, ba là Định Hải Thần Châm và bốn chính là Hải Trượng Thương trấn giữ tứ phía mỗi đại hải thủy, nước này mới bình yên được.
Ngài bảo chúng ta phá, là phá thế nào?” Ngao Trung nóng nảy ra mặt, hắn không thể hiểu nổi.
Nàng vẫn điềm nhiên: “Long Châu