Ma Tôn Ma giới Tiêu Nguyệt Dạ.
Cấp bậc của hắn vốn dĩ đã có thể đạt đến ngưỡng chí tôn thiên hạ.
Nhưng tại sao lại bị đánh rớt về Huyễn Vương cường giả cấp chín?
Mặc kệ sự lôi kéo của Tiêu Nguyệt Hoa và sự hối thúc của Chu Sa, Diệp Lạc Hy chỉ bình thản thưởng trà.
Nàng hỏi: “Trốn đi? Tại sao phải trốn đi?”
Chu Sa nhíu đầu mày: “Chàng nói hay thật đó! Chàng không trốn đi, chẳng lẽ còn đợi hắn ta đến bắt chàng về làm Ma Hậu?”
Nguyệt Hoa cũng gật đầu đồng tình: “Đúng đó.
Tỷ tỷ, tốt hơn hết là tỷ nên tránh việc gặp huynh trưởng của ta thì hơn.”
Như vậy mới là tốt cho cả hai đó.
Diệp Lạc Hy thong thả đặt chén trà xuống, nàng ngồi bắt chéo hai chân, bộ dáng ung dung tự tại: “Không cần trốn.
Ta cũng thực muốn xem xem, Ma Tôn cao cao tại thượng lại có thể làm gì ta?”
Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa hãy còn chưa hết ngạc nhiên, đã thấy Tiêu Nguyệt Dạ đứng ở đó, hắn cũng thong dong dựa lưng vào cửa, mỉm cười nói: “Thiên giới cử đến thượng thần Lạc Hy.
Đại giá quang lâm gấp gáp như vậy, hại cho ta chạy từ thư phòng đến đây, còn chẳng kịp chuẩn bị gì.”
Diệp Lạc Hy nhìn một thân đỏ rực của hắn, lại chép miệng: “Vải gấm lụa dệt từ lông của Dương Cưu Chi Thực ma thú, lại dùng chỉ Khổng Tước may lên, đáng giá cả một gia tài một bộ y phục.
Áo choàng bên ngoài làm bằng da của một ma thú đạt chí tôn quân chủ cảnh giới.
Dày đen cũng được làm bằng da của một ma thú đạt cấp đại quân chủ khác.
Trâm cài tóc làm từ một phần xương của Chu Tước, lại dùng vảy của Long nhân chạm khắc tỉ mỉ.”
Lại nhìn sắc mặt có chút thất vọng của hắn cùng hai đôi mắt mở lớn hết cở của Nguyệt Hoa, Chu Sa, nàng lại nói: “Ma Tôn đại nhân, quả nhiên Ma giới này xa xỉ thật ha.
Y phục trên người ngài đủ để ta có thể nuôi một quân đoàn hai mươi vạn người trong hai trăm năm liền đó.”
Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Diệp Lạc Hy, hắn cảm thấy nàng bao nhiêu năm vẫn chẳng thay đổi gì cả.
Vẫn là con người giản dị năm nào.
Thế nhưng, hắn đã không còn là kẻ khiến người ta chán ghét năm xưa, nàng cũng chẳng phải cô nương yêu hắn sâu đậm năm đó.
Hiện tại, hắn chính là Ma Tôn cao cao tại thượng, đứng trên đỉnh cao của Ma giới.
Còn nàng lại là vị Bách Chiến thượng thần được chúng sinh linh ca thán như bậc vĩ nhân nơi Thiên giới.
Trong ánh mắt của Tiêu Nguyệt Dạ bây giờ nhìn nàng có chút tiếc nuối.
Nhưng dù sao, đây cũng là kết cục của hắn đáng phải nhận mà thôi.
Nhìn cảnh hai người họ nói chuyện điềm đạm thế này, Chu Sa, Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nhau không hiểu gì cả.
Thế nhưng, bởi vì thế cục hiện tại cho nên hai người họ phải âm thầm lui ra.
Căn phòng khách chỉ còn lại hai người.
Diệp Lạc Hy thở dài một hơi, nói: “Ma Tôn, ngươi đến đây có việc gì?”
Hắn ngồi xuống đối diện nàng, thản nhiên đưa tay rót tách trà, nhàn hạ nói: “Ta nghe nói nàng đã tìm về Đông hải tam thái tử, lại thu nhận thêm một đồ đệ nữa.
Chúc mừng.”
Nàng nhún vai, nói: “Chuyện này sớm muộn cả thiên hạ cùng biết.
Ngươi biết sớm một chút, cũng chẳng thiệt gì cho ta.”
Hắn lại nói: “Thế nhưng, hình như lục đồ đệ nhà nàng có chút chuyện rắc rối với người nhà của nó nhỉ? Đã giải quyết được chưa?”
Nàng khách khí: “Không phiền ngài nhọc lòng, Ma Tôn.
Bản thân ta là sư phụ của nó, ta biết nên hướng đồ nhi ta phải làm gì và cần làm gì.
Ta tuyệt đối không như đời trước, sẽ khiến đứa trẻ đi sai đường lạc lối.”
Hắn cười khổ.
Nàng nói năng thật tuyệt tình.
Nhưng rồi cũng thu liễm chính mình lại.
Hắn nghiêm túc vào việc, nói: “Ta vừa đến Minh giới một chuyến trở về.
Đương nhiên y phục này chưa kịp thay ra.
Nàng cũng thật có mắt nhìn.
Thứ này đúng là rất đáng giá, bình thường ta cũng chẳng dám mặc.”
Nàng đưa chén trà lên miệng, nhàn nhạt nhấp một ngụm.
Đời trước, Ma Tôn không chỉ là kẻ xa hoa mà còn rất thích tiêu hoang phí.
Nếu như không phải mười hai vạn năm đó có nàng hết mực chống đỡ, sợ rằng quốc khố chỗ này đã cạn sạch sành sanh từ lâu rồi.
Bây giờ hắn nói mình giản dị sao? Ai mà tin?
Nhìn nàng thờ ơ, hắn lại nói: “Diệp, hôm nay ta đến Minh giới, ta đã gặp một kẻ mà chính ta cũng phải có mấy phần dè chừng.
Cường giả Huyễn Vương ám ảnh căn linh.
Không biết Minh Vương từ đâu thu về người này.
Nhưng khí tức của hắn che giấu thật sự quá tốt.
Diệp, nàng có biết kẻ nào đáng sợ như vậy hay không?”
Diệp Lạc Hy nhíu đầu mày, trầm ngâm.
Đoạn, nàng nói: “Ám ảnh không chỉ là một căn linh hiếm có mà còn là căn linh khó tu luyện, muốn tu cần có cả cơ duyên và tài nguyên sâu dày.
Dù ta đúng thật bẩm sinh có ám ảnh căn, nhưng cũng chỉ có thể tu luyện đến đại linh thần và bị đình trệ ở đó mãi.
Kẻ này không chỉ là Huyễn Vương cường giả, lại còn ở bên kẻ có hành tung bất minh như Minh Vương, ta cũng phải e ngại rất nhiều.
Theo ta biết, ngoài Đế Quân, Thiên Đế và Triệu gia gia của ta ra, không ai có Ám Ảnh căn linh đạt Huyễn Vương cảnh.”
Thật ra còn có phu quân nàng nữa.
Là Thao Thiết.
Có điều, Thao Thiết hắn tuy có Huyển Vương Ám Ảnh căn linh đạt đến Chí Tôn Thiên Hạ, nhưng hắn lại không quá mức am hiểu về những cường giả xung quanh hắn.
Nàng có hỏi hắn, cũng bằng không rồi.
Ma Tôn cũng gật đầu: “Ở Minh giới thì ngoài Minh Thượng cổ thần tôn ra thì chẳng có ai.
Còn ở Ma giới mà nói thì mỗi vị Ma Tôn qua các đời đều là cường giả ám ảnh căn.” Hắn điềm nhiên.
Tuy nhiên, không có trường hợp các vị trưởng bối, tiền bối trước của ta còn sống cả.
Bọn họ đều đã bị chính hậu nhân của mình giết chết đoạt vị rồi.
Nhưng Diệp, có phải nàng đến đây hỏi Hoa nhi là vì chuyện này?”
Diệp Lạc Hy đặt chén trà xuống, nhìn hắn nói: “Chẳng giấu ngươi làm gì.
Đột nhiên có kẻ muốn tạo ra sức mạnh mới của thế giới này bằng long chủng.
Hãm hại trẻ con, giết chết