Diệp Lạc Hy ôm mặt khóc, nàng ngẩng đầu nhìn phu quân, nhìn người thật lòng yêu thương mình trước cả cha mẹ mình mà nói trong tiếng nấc nghẹn ngào rằng: “Phu quân.
Hức!! Phu quân của ta! Hức! Phu quân!”
Hỗn Độn ôm nàng lên, để nàng gục mặt vào ngực hắn mà khóc.
Nhưng Diệp Lạc Hy không dễ dỗ như mọi khi.
Nàng nắm chặt cổ áo của Hỗn Độn, nhìn bọn hắn mà nói trong sự lo sợ.
“Hức! Ta phải làm sao đây? Phu quân, các ngươi nói đi, ta phải làm sao đây?”
“Dữ Quân nếu như có thể tìm được sức mạnh mới, gã nhất định sẽ quay lại thời kỳ đỉnh phong cùng ác ma căn linh của gã.
Nếu như chuyện này xảy ra, gã nhất định sẽ thu hồi lại những sức mạnh mà gã đã mất trước đây.”
“Các chàng đều là thập tử nhất sinh từ Vực Vạn Dặm, khó khăn lắm mới có thể tìm được sức mạnh thuộc về của riêng mình.
Bây giờ… bây giờ… nếu như hắn lợi dụng sức mạnh của mình đã tồn tại trong người các chàng đi theo hai đời để thao túng các chàng.”
“Vậy ta phải làm sao đây?”
Đại kế của nàng, nàng cần bọn hắn.
Tương lai hạnh phúc của nàng, nàng cũng cần bọn hắn.
Mà cuộc đời nàng, mỗi ngày còn sống đều cần sự hiện diện của bọn hắn mà sống.
Nàng không dám tưởng tượng người nàng yêu đến đậm sâu, yêu hơn cả chính bản thân mình lại dùng ánh mắt lạnh đến cực hạn như hàn băng, như cái cách mà Tiêu Nguyệt Dạ đã làm, như cái cách mà Độc Cô Tư Dạ đã làm, nàng không biết bản thân mình sẽ trở thành người thế nào?
Nàng không dám nghĩ đến ngày khi nàng cầm Nhật Luân Kiếm, một lần nữa cô độc trên chiến trường, đối địch với mình chính là người mình yêu mất hết thần trí, phản bội chính mình.
Nàng sợ.
Nàng sợ tất thảy những điều này.
Thà rằng bọn hắn giết nàng đi chứ xin đừng để nàng trải qua những chuyện trong quá khứ một lần nào nữa.
Nàng thật sự không còn đủ sức để chống chọi với những điều đó một lần nữa.
Đó là còn chưa kể, các con nàng, nàng phải nói với chúng về phụ thân của chúng thế nào đây? Chúng chẳng qua chỉ là mấy đứa trẻ chưa trưởng thành, vẫn còn là mấy tiểu tiên đồng mà thôi!
Bả vai của nàng run lên từng chập.
Mặc dù vòng tay của Hỗn Độn đang ôm lấy nàng, nhưng chính tay hắn cũng cứng đờ, chưa biết phải làm sao.
Kỳ thực, tất cả bọn hắn dù cho có sống thêm mấy đời nữa mà không được Thiên Thượng nói cho biết chuyện này, bọn hắn cũng không thể nghĩ về kết cục của bản thân bọn hắn sẽ như Bạch Hiểu Hiểu.
Hoặc tệ hơn nữa, chính là bọn hắn sẽ đối xử với chính người mình yêu đến chết đi sống lại tệ hại như cách mà đám người đáng hận đến thấu xương kia đã từng.
Không ai dám nghĩ đến kết cục của chính mình trong tương lai.
Đúng là trăm tính, vạn kế cũng chẳng thể nào lường được lại có biến cố nực cười như thế này xảy ra.
Diệp Lạc Hy đúng là từ sau khi đi gặp Ma Tôn về, nàng đã thật sự thất thần vì những câu hỏi như vậy cứ quanh quẩn trong đầu nàng, không cho nàng một khắc nào ngơi nghỉ.
Ánh mắt của Tiêu Nguyệt Dạ từng lạnh lùng thế nào, thái độ của Đế Quân từng tuyệt tình ra sao.
Thiên hạ mà nàng dành cả đời bảo vệ từng quay lưng với mình thế nào, Diệp Lạc Hy chưa từng một khắc nào quên đi cả.
Cho nên, có lẽ là đối với nàng mà nói, chuyện đáng sợ nhất, chính là mất đi bọn hắn.
Thời gian trôi qua chẳng biết bao lâu, nhưng có vẻ đợi đến lúc nàng thật sự bình tĩnh lại, Đào Ngột mới vỗ về nàng rằng: “Nương tử ngoan của ta.
Nàng thật ngốc.
Chẳng phải bọn ta đã nói, sinh mệnh này của bọn ta đều đã hoàn toàn đặt vào