Kiếp thứ hai.
Lần này vì đại chiến giữa Thần và Bỉ Dực tộc, khiến tiểu tiên quân Diệp Lạc Hy bị thương rất nặng, phải lịch kiếp mới mong có thể chữa lành vết thương trên người.
Lần lịch kiếp thứ hai cách lần thứ nhất chỉ vỏn vẹn năm trăm năm.
Lần này, nàng trở thành một tiểu thư đài các vô cùng xinh đẹp.
Tuy nhiên, nàng chỉ là một thứ nữ, lại sinh ra từ bụng của tiểu thiếp, mẹ vừa sinh nàng xong thì băng huyết mà chết, không có được sự sủng ái của cha.
Khi đó, cả làng đang có lệnh phải hiến tế nữ nhân cho yêu quái dưới sông, mỗi năm một người.
Người đời gọi nó là Thao Thiết.
Năm đó không may đến nhà nàng, vì vậy cha nàng liền đem nàng trở thành đồ hiến tế.
Thế nhưng, khoảnh khắc con quái vật to lớn dưới sông trồi lên, tiếng gầm dữ tợn vang vọng khắp nơi, dọa cho tất cả mọi người đều sợ chết khiếp, duy chỉ có nữ tử ấy – là nàng – không hề sợ nó, chỉ tỉnh như không hỏi một câu: “Ngươi dài dòng như vậy để làm gì? Sao không ăn ta cho nhanh một chút, lại gầm lên như vậy, dọa ai chứ?”
Nó trợn mắt nhìn kẻ sắp chết mà không sợ trước mặt liền nhíu mày, há to miệng cắn nàng chặt trong miệng, sau đó lặn xuống nước, bơi về hang động của nó.
Hang động của con quái này lạnh lẽo, cũng không hề có nước.
Nó nhả nàng ra, thả nàng ở cái hang động này rồi bơi đi.
Nàng tự cắt dây trói, sau đó gỡ bỏ hết mấy thứ rườm rà trên người ra, rồi đi một vòng xung quanh động.
Hang động khá rộng, nhưng lại chất đầy xương và xác, bốc mùi hôi đến khó ngửi.
Nàng liền tìm được hai hòn đá, dùng mớ dây thừng và bùa giấy hỗn độn kia đem đốt lên, tạo thành một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm cho cả hang.
Sau đó, nàng bắt tay lên, kìm những vật dụng xung quanh có thể sử dụng được.
Y phục của những kẻ đã bị quái vật ăn sạch, chỉ còn lại giẻ lau, rồi đến những chiếc xương trắng được nàng dùng vải bó lại.
Nàng đem hang động này quét dọn sạch sẽ, xác chết và xương người, xương động vật xung quanh đều bị nàng đem đi gom lại một chỗ, đốt sạch.
Dọn dẹp một ngày sạch sẽ cả động, mà lúc này Thao Thiết cũng quay trở lại hang động.
Hắn thấy nàng đang ngồi trước một đống lửa to được đốt bằng những rác bẩn trong hang, liền ngạc nhiên vô cùng.
Nữ nhân này, nàng không sợ té chết sao?
Hóa ra là từ bé, nàng được bà nội nuôi dưỡng.
Và cũng chỉ có một mình bà biết nàng bị mù đôi mắt.
Vì vậy, bà liền tập cho đứa cháu từ trong bóng tối có thể xác định được mọi thứ.
Không có đôi mắt để nhìn, nhưng nàng có đôi tai rất nhạy, cái mũi rất thính và làn da có thể cảm ứng được nhiệt độ xung quanh.
Vì vậy, nàng mới thấy Ngao Thiết không đáng sợ, và cũng không biết những thứ bản thân vừa gom lại để đốt lên sưởi ấm chính là xương và xác còn lại của người, động vật.
Thao Thiết nhìn nàng như sinh vật lạ, mà nàng cũng cảm thấy có gì đó vừa xuất hiện, liền cất tiếng hỏi: “Ngươi trở lại rồi sao?”
Thao Thiết lúc này đã có thể nói, liền chỉ đáp lại một câu: “Ừ.”
“Ngươi còn chưa ăn ta sao?”
“Không đói.”
“Vậy ngươi có thể giúp ta tìm một chút thức ăn được không? Ta đói.”
Thao Thiết chính thức câm nín không thể nói được lời nào.
Lần đầu tiên hắn thấy một con mồi của mình không sợ mình thì thôi, lại còn rất tự nhiên yêu cầu kẻ sẽ ăn thịt mình giúp mình đi tìm thức ăn.
Hắn liền thở phì phò ra một tiếng, sau đó đi mất tăm.
Ba ngày sau, Thao Thiết trở lại thì đã thấy nàng vẫn còn ngồi ở đấy, chỉ là bộ dáng gầy hơn, còn quần áo thì vẫn sạch sẽ.
Có lẽ nàng đã dùng mặt hồ kia để tắm dặt.
“Chưa chết?”
“Chưa.”
Thao Thiết liền nhả đến trước mặt nàng một cái thịt đùi lợn rừng to lớn.
Vì nàng bị mù, cho nên không biết thứ trước mặt là cái gì, liền đem nó đến gần đống lửa, nướng lên đến một mức độ, rồi thản nhiên ăn chúng.
“Không sợ?”
“Ta không sợ cái gì?”
“Chết.”
“So với sống ở đây và ở trong bụng ngươi, có khác gì nhau đâu?”
Thao Thiết chính thức cạn lời.
Nhưng đổi lại, thời gian hắn đến tìm nàng cũng mỗi ngày nhiều thêm một chút.
Cho đến khi, hắn trở lại hang động thấy nàng nằm ở đó, cơ thể lạnh ngắt, hơi thở thoi thóp.
Thao Thiết liền há miệng, muốn ăn nàng thì nàng lại trở người ngồi dậy, nói: “Ngươi đến để ăn ta à?”
Thao Thiết kinh ngạc, sau đó lại ngậm miệng không muốn ăn nữa.
Nhưng không ngờ được rằng, nàng lại kéo miệng hắn ra, tự mùi chui vào trong rồi nói: “Ngươi ăn đi, trong miệng ngươi ấm hơn bên ngoài rất nhiều.”
Thao Thiết thật sự câm nín đến mức khó tả.
Nhưng xét thấy, bản thân hắn cũng không thể ở đây được nữa, mà đối với nàng, không hiểu vì sao ăn nàng không được mà để nàng sống cũng không xong.
Hắn đành đem nàng lên bờ, nhả nàng ra, cho nàng tự sinh tự diệt.
Sau đó ba năm, hắn gặp lại nàng thì thấy nàng đang mò mẫm ở gần bờ sông bắt ốc.
Nhưng nàng không để ý gần đó có một con cá sấu đang tiến tới gần, muốn ăn thịt nàng.
Ngao