Sau đó, hai vị Hỏa thần tiền nhiệm và Long Vương cũng không thể nào chối cãi được.
Thần tiên trên Cửu Trùng Thiên đồng trang đánh nhau thì chỉ là chuyện vừa phải, phá phách dù cho có bị phạt nặng cũng vẫn ở mức có thể tạm chất nhập được.
Thế nhưng, xúc phạm bề trên, chia bè kết cánh và nói xấu những người khác, ở Thiên giới được xem như đại tội.
Và đương nhiên, đây là điều mà cả hai người cha như Ngao Nhuận và Triển Thu Lương không thể ngờ tới được.
Hơn nữa, chuyện này ban đầu là do hai vị ấy không hiểu được sự tình bên trong, cho nên mới buộc Lạc Hy thượng thần đem đồ đệ ra trước chúng tiên xử trí, còn mời cả Phán Quan đến chủ trì đại cục.
Nếu như hai ông biết con trai mình đã gây ra nghiệp chướng như vậy, hai ông nhất định sẽ đánh chết hai đứa nghịch tử này.
Nhưng chuyện cũng đã rồi, hai người họ cũng không thể nào nói lại được.
Hình phạt mà Ngao Lập cùng Triển Hạ Dương phải nhận là cả hai người họ phải vào quân ngũ của Thiên Đình làm khổ sai ba trăm năm.
Đây cũng là do Diệp Lạc Hy khoan dung độ lượng xin cho hai tên này, chứ các vị Thiên Tôn trên kia đã rất muốn một chưởng đánh chết hai tên nhãi không biết lớn bé này rồi.
“Thượng thần.
Ta thật xin lỗi, ta không biết chuyện lại trở thành như thế này.” Ngao Nhuận áy náy ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy tạ lỗi.
Diệp Lạc Hy đỡ lấy Ngao Nhuận, nàng nói: “Không sao.
Chuyện này chuyện ngoài ý muốn, cho nên ta cũng chỉ có thể xin cho hai đứa nó được giảm phạt chứ cũng không thể làm gì hơn.
Ngao Nhuận, ta chỉ muốn khuyên ngài một câu.
Con cái trong nhà, chúng ta nếu như đối xử hãy đối xử công bằng, nghiêm khắc chung.
Xin đừng dung túng chúng để gây ra đại họa tương tự.”
Ngao Nhuận nhìn nàng, cũng chỉ có thể cảm kích trong lòng.
Thay vì nổi trận lôi đình như cách nàng đã từng làm với Đế Quân trước bàn dân thiên hạ, nàng lại thấu hiểu bỏ qua cho ông.
Ngao Nhuận chưa từng thích tranh đấu, cũng chưa từng thích bản thân trở thành tâm điểm.
Hôm nay sự việc gây ra, âu cũng là số.
Lạc Hy thượng thần khoan dung độ lượng, chỉ trách phạt kẻ có tội chứ không vô cớ trút giận.
Còn đối với Triển Thu Lương, ông nói rằng: “Thượng thần, là ta đã sai khi không dạy con chu toàn.
Lần này, khẩn xin thượng thần trừng phạt nghịch tử kia thật nặng, để cho nó nhớ về chuyện hôm nay nó làm là sai.”
Diệp Lạc Hy đã nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh.
Thái Hỏa Thần, xin hãy an tâm."
Sau buổi sáng ngày hôm đó, danh tiếng của Diệp Lạc Hy lại được tăng vọt thêm một bậc mà kẻ nhìn nàng mắt lại đỏ thêm một tông.
“Diệp Lạc Hy! Ngươi cứ chờ đấy! Đợi khi chủ nhân của ta xuất thế, hắn nhất định sẽ cho ngươi hiểu thế nào là một bước rớt xuống mười chín tầng địa ngục!” Thiên Hậu tức giận nghiến răng ken két, móng tay đâm mạnh vào da thịt.
Mà bên cạnh, Thiên Đế đã sớm nhìn thấy bàn tay đang siết chặt kia, chẳng hiểu vì sao khóe môi ngài khẽ nhếch lên, gian trá.
….
Diệp Lạc Hy quay lại căn phòng mà người ta sắp xếp cho mình, bên trong, bạch y nữ tử khoác áo choàng trắng hãy còn đợi nàng.
“Bạch Long Nữ xin vấn an Lạc Hy thượng thần.” Nữ tử kia mỉm cười hướng Diệp Lạc Hy ôm quyền.
Diệp Lạc Hy nhìn nàng ta, hỏi: “Phụ thân ngươi vốn cũng không phải là kẻ cực ác, tại sao ngươi lại làm chuyện này khiến ông ta mất mặt?”
Bạch Long Nữ mỉm cười, nàng nói: “Lạc Hy thượng thần, xin hãy hạ kết giới cách âm, chúng ta sẽ cùng nói chuyện, được không?”
Diệp Lạc Hy khẽ nhíu mày.
Nhưng sau đó, một lớp kết giới cách âm đã được hạ xuống.
Nàng nhìn Bạch Long Nữ kia, nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hỏi nàng ta: “Nói đi.”
Bạch Long Nữ quỳ một chân xuống, nàng cung kính: “Thượng thần, ta từng được Quan Âm đại sĩ nói cho ta biết về số mệnh tương lai.
Rằng ta sẽ phải gặp một kiếp nạn.
Thượng thần, ngài là người dễ nói chuyện.
Qua chuyện hôm nay, ta hi vọng ngài hãy cho ta một ân huệ.”
Diệp Lạc Hy bắt chéo chân nhìn Bạch Long Nữ.
Sau đó, nàng thở dài.
“Dù cho chuyện hôm nay ngươi không giúp ta, ta vẫn tự có cách giải quyết.
Cách của ngươi làm, chẳng qua chỉ là rút rơm khỏi lửa mà thôi.” Nàng lấy từ trong ống tay áo ra một tập sớ khá dày, điềm nhiên: “Chuyện này ta chẳng biết Long tộc các ngươi dạy dỗ thế hệ sau thế nào.
Nhưng đệ đệ ngươi có liên quan đến Tà Dịch Tiên Hương.”
Đôi đồng tử hoàng kim của Bạch Long Nữ co thành một chấm nhỏ.
Nàng kinh hãi ngẩng đầu lên: “Không thể nào! Thượng thần, không thể nào! Đệ ấy bình thường không có quá phận, cũng chưa từng giao lưu với những thứ không sạch sẽ, nhất định là đã bị kẻ khác sai khiến!”
Tà Dịch Tiên Hương.
Đây là một thứ chất cấm đối với các vị thần tiên, cường giả thiên giới.
Nó giống như thuốc phiện.
Chỉ cần dính một chút thì kẻ đó nhất định sẽ nghiện đến mức không thể quay đầu.
Đổi lại, chỉ trong một chốc, kẻ sử dụng sẽ mạnh lên một cách mất kiểm soát.
Một khi đã bị phát hiện sử dụng thứ này, chính kẻ đó sẽ bị đánh nát thân xác, phân tán thần hồn, vĩnh viễn không thể cứu vãn, cũng chẳng thể siêu sinh.
Mà ngay cả người nhà cũng sẽ bị liên lụy, lưu đày cả nhà.
Diệp Lạc Hy đặt tập sớ vào tay Bạch Long Nữ, nàng điềm nhiên: “Ngươi cứ từ từ