Diệp Lạc Hy nhìn Huân Trường Tuấn, nàng mỉm cười: “Người của ta không có ai có họ Huân cả.
Xin hỏi, nếu như ngài muốn ta trả lại con trai cho ngài, thì ta phải trả ai đây? Là phu quân của ta, thuộc hạ của ta, hay là đồ đệ của ta a?”
Ánh mắt của Diệp Lạc Hy bình thường sẽ không có mấy phần sắc lạnh, ngược lại thì sẽ rất ôn hòa.
Thế nhưng hôm nay Huân Trường Tuấn không chỉ đích thân đến đòi người mà lời nói của lão còn khiến cho chúng nhân xung quanh hiểu lầm.
Huân Trường Tuấn mím môi.
Ông ta nói: “Chính là quan môn đại đệ tử của ngài, Lưu Nhất Thanh.”
Nàng xoa cằm: “Ồ, hóa ra là nhóc này à? Nhưng ta nhớ Thanh nhi họ Lưu, không phải họ Huân.
Chắc hẳn ngài đã nhận nhầm rồi, phải vậy không?”
“Không nhầm.
Hắn là thiên kiêu thần tử của tiên tộc chúng ta, đã thất lạc nhiều năm.
Hiện nay muốn dẫn hắn quay về nhận tổ quy tông, mong Thượng thần chấp thuận.”
Thiên kiêu thần tử của tiên tộc, địa vị đương nhiên vô cùng cao, còn có thể trở thành người kế thừa tiên tộc tương lai.
Nhưng xưa nay Lưu Nhất Thanh chưa từng bộc lộ sức mạnh tiên tộc trong người hắn, trừ trong cuộc chiến với Tà thần năm đó.
Để bày ra trận pháp bảo vệ tất cả, Lưu Nhất Thanh đã đả động đến sức mạnh tiên tộc, làm lộ thân phận của mình.
Xem ra, Huân gia chủ này muốn tới, chính là đòi người, còn đòi luôn cả tất thảy những gì Lưu Nhất Thanh đang có.
Chuyện năm đó tiên tộc nợ Thanh nhi nhà nàng, nàng đương nhiên nhớ rõ.
Lưu lạc cực khổ bên ngoài gần mười năm, mẫu thân bị hãm hại đến chết, một xác hai mạng.
Mà Lưu Nhất Thanh còn là đứa trẻ ở bên nàng lâu nhất, chỉ sau Lâm Thanh và Cửu Vân.
“Ồ.
Hóa ra Thanh nhi còn có thân phận vô cùng đặc biệt đến vậy, thân làm sư phụ như ta lại chẳng hay biết gì cả, thật là tắc trách.
Thế nhưng, ngay từ khi gặp mặt, nó luôn khẳng định với ta, nó họ Lưu kia mà? Huân gia chủ, có phải ngài nhầm lẫn gì hay không?”
Huân Trường Tuấn nhíu đầu mày.
Sau đó, ông ta cũng bật cười: “Chà, đứa trẻ này thật sự rất bướng bỉnh.
Thượng thần, liệu ngài có thể hiểu cho tâm tư của một người làm cha này hay không?”
Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Chà, ngài muốn ta hiểu cho ngài tâm tư của một người làm cha.
Vậy ai sẽ hiểu cho tâm tư một người làm sư như ta đây? Có vẻ như ông thuyết phục đồ nhi của ta trở về nhận tổ quy tông không được, cho nên mới một lòng muốn quay sang yêu cầu ta thuyết phục nó, dưới danh nghĩa là một vị sư phụ và một vị phụ thân thân sinh?”
Trường Tuấn ôm quyền: “Là thượng thần thấu hiểu lẽ thường.”
“Ấy!” Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Thế nhưng chúng ta làm như vậy là không được rồi.
A Thanh hiện tại đã cùng các đệ muội nó tách khỏi ta đã lâu.
Hiện tại A Thanh đang đi trên con đường của riêng hắn.
Thân là vi sư như ta, chỉ có thể ở một bên hậu thuẫn, yểm trợ nó trong mọi tình huống, hoặc chỉ đơn giản là một mái nhà cho hắn trở về.
Ta không thể thay hắn quyết định ý này.”
Huân Trường Tuấn quay sang, thất thố: “Ý của ngươi chính là ngươi không hề nể mặt ta chút nào, nhất nhất không cho tiểu tử đấy nhận tổ quy tông, muốn chiếm giữ hắn làm của riêng ư?”
Chén trà trong tay Diệp Lạc Hy chẳng biết đã nát vụn thành cám tự bao giờ.
Kẻ này không xứng làm phụ thân A Thanh nhà nàng.
Nàng nuôi dưỡng Lưu Nhất Thanh lâu như vậy, không tính ân sư đồ, nàng cũng đã sớm xem đứa trẻ này là người một nhà với mình.
Mà nếu đã là người nhà của mình, nàng sao có thể đẩy con vào hố lửa?
Hổ giữ không ăn thịt con, vậy mà kẻ trước mặt nàng đây ngang nhiên xem hắn là cái thá gì?
Nàng nói: “Nếu như Huân gia chủ cảm thấy ta làm sư không phải, vậy thì đợi lát nữa thái tử và đồ nhi ta giải quyết mâu thuẫn xong chuyện, chúng ta hãy nói đến chuyện này đi.
Nói ở sau lưng hắn cũng chẳng có tác dụng gì.
Ba mặt một lời, âu cũng dễ giải quyết hơn.”
Diệp Lạc Hy thượng thần xưa nay phân xử rất công bằng, chưa từng thiên vị.
Chính Huân Trường Tuấn cũng không giám phản bác lại lệnh nàng.
Chức vị của Lạc Hy thượng thần ở Thiên giới vô cùng đáng sợ.
Chỉ cần nàng nói một câu, cho dù Thiên Đế, Thiên Tôn và các vị thần tướng tại Thiên giới đều sẵn sàng ra mặt cho nàng.
Tiên tộc có thể mạnh, nhưng nếu như phải đem cả tộc đối đầu với Thiên giới, sợ rằng kết cục của tiên tộc còn thảm hơn kết cục của Ưng tộc năm xưa biết bao nhiêu.
Mà, chuyện của ông ta và tiểu tử kia, ông chắc mẩm rằng Lạc Hy thượng thần tối ngày bận bảo vệ biên cương sẽ chẳng biết chuyện gì cả.
Sau khi Huân Trường Tuấn rời đi, Bạch Trần Việt mới hỏi: “Ngươi giận cái gì vậy? Chén trà đó không có tội đâu.”
Diệp Lạc Hy nghiến răng hỏi Bạch Trần Việt: “Nếu như năm xưa có một kẻ vô liêm sỉ hại chết mẫu thân ngươi, giết chết muội muội ngươi chưa ra đời, hại ngươi lưu lạc khắp nơi, sống không bằng chết, nửa cái mạng cũng khó mà giữ.
Bẵng đi mấy trăm năm chẳng thèm tìm ngươi lấy một cái thì thôi đi, nhưng đến khi ngươi áo gấm về làng, công danh rạng rỡ thì bọn chúng lại mò đến tay bắt mặt mừng, đòi ngươi quay về nhận tổ quy tông, xem mọi chuyện trong quá khứ chưa từng xảy ra một lần nào, ngươi sẽ làm gì?”
Bạch Trần Việt liền hiểu ra ngay những gì mà Diệp Lạc Hy cùng Huân Trường Tuấn kia nói về Lưu Nhất Thanh.
Chén rượu trong tay y vỡ tan tành.
Y nói: “Nếu như ta là Lưu Nhất Thanh, ta sẽ khiến cả tiên tộc bồi táng theo mẫu thân và muội muội ta, phá đi gia nghiệp mấy vạn năm của tiên tộc, đồng thời đem những kẻ còn sống của tiên tộc còn lại chịu nỗi đau năm đó của ta.
Hừ, tiên tộc kia là cái gì, mà lại ngang nhiên trước mặt chúng ta như vậy?”
Diệp Lạc Hy dựa vào vai y: “Việt Việt.
Ta nói này.
Nếu như mỗi sinh linh ngươi giết đi thật sự vô hại thì sự cân bằng trong thiên hạ sẽ giảm sút đi đáng sợ lắm.
Chúng sinh đều có một quan hệ cộng sinh với nhau để mà sống về một mặt và một nghĩa nào đó.
Ngươi xem, năm xưa Đế Quân đại sát hai mươi tộc nhân trong thiên hạ vì ông ta cho rằng chúng gây hại, kết quả thì sao?”
Bạch Trần Việt trầm ngâm rồi nói: “Phiến Loạn bảy ngàn năm liên miên không dứt?”
Phiến Loạn Bảy ngàn năm liên miên không dứt chính là hậu quả mà Đế Quân đã gây ra sau khi tận diệt hai mươi tộc nhân trong thiên hạ.
Kỳ thật, với bản tính của Đế Quân, hắn sợ rằng những tộc nhân này sẽ vượt qua hắn, hoặc đáng sợ hơn là sẽ biến thành Tà Thần tiếp theo, cho nên thay vì quản thúc những tộc nhân này, Độc Cô Tư Dạ đã giết sạch bọn họ.
Sau chuyện đó, Lục Địa Thất Hải lâm vào cảnh Phiến Loạn Bảy ngàn năm liên miên không dứt.
Đó là bởi vì hai mươi tộc nhân kia tuy mạnh và đáng sợ, nhưng cũng bị chính sức mạnh ấy áp chế.
Mức độ bọn họ rất mạnh hơn nhiều tộc nhân khác, đổi lại cũng rất khó khăn để đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Ví dụ như nhân loại chỉ cần hấp thu đủ một lượng linh lực để trau dồi bản thân lên thì sẽ đột phá cảnh giới, nhưng A Tu La tộc lại phải chịu đựng những cơn đau do thay da đổi thịt một lần, hoặc là chịu sự dày vò khi ma năng đánh mạnh vào gân tủy, khiến họ có cảm giác như cơ thể sắp không chịu nổi mà nổ tung và chết.
Hai mươi tộc nhân bị Đế Quân tận giệt, trong đó có những tộc nhân có trách nhiệm kiềm hãm nhưng yêu ma quỷ quái mất đi lý trí,trở thành những kẻ cuồng sát do đọa ma hóa quỷ trong quá trình tu luyện, dẫn đến những yêu ma quỷ quái ấy càng phá dân lành, dẫn đến tệ nạn buôn bán nô lệ phổ biến ở khắp nơi.
Nếu như không phải có Tứ Thánh