Lưu Nhất Thanh ớn lạnh nhìn Diệp Lạc Hy.
Sau khi trùng sinh trở về, sư phụ từng bước, từng bước một trở thành một kẻ tâm cơ, thủ đoạn có thừa, tầm nhìn rất xa và rất rộng, thậm chí còn rất tàn nhẫn.
Điển hình như chuyện của kẻ phản bội kia cũng đủ khiến cho Lưu Nhất Thanh cảm thấy rùng mình.
Diệp Lạc Hy nhìn Lưu Nhất Thanh đột nhiên cảm thấy lo sợ, nàng mỉm cười: “Cứ nói theo cảm nhận của con, đừng miễn cưỡng.
Ở đây toàn là người của ta mà thôi.”
Lưu Nhất Thanh khẽ nuốt nước bọt, nhưng rồi hắn cũng nói: “Sư phụ, có phải người đang nghi ngờ rằng, Hỏa thần điện hạ có dính líu đến chuyện làm ăn của Huân Vân Hề?”
Nàng khẽ gật đầu: “Hỏa thần điện xưa nay tôn nghiêm và có hỏa khí cực cao.
Triển gia có thể đưa một nữ tử ngoại tộc vào làm chính thất đã là chuyện hiếm có.
Càng hiếm có hơn nữa chính là, Triển Thu Dương có thể vì Huân Vân Hề kia mà đem về hoàng tộc nhân ngư linh châu, thật khiến ta hoài nghi.
Chuyện của Triển Thu Dương làm có liên quan mật thiết đến hoàng tộc nhân ngư tộc như vậy, chẳng lẽ Triển Thu Lương có thể để yên cho con trai mình làm chuyện đáng sợ như vậy sao?”
Mỗi linh châu của nhân ngư hoàng tộc sau khi chết đi đều được bảo quản trong lăng một mật thất của nhân ngư tộc.
Tất cả đều nhằm bày tỏ sự tôn kính nhất định đối với mỗi cá thể nhân ngư thuộc tầng lớp hoàng tộc.
Nếu như Triển Thu Dương có thể mua được từ một cuộc đấu giá ở chợ đen về một linh châu của nhân ngư mà còn là nhân ngư thuộc hoàng tộc thì đó chính là đối nghịch với nhân ngư tộc.
Nhân ngư tộc không phải là tộc nhân đáng sợ hay đe dọa với Thiên giới, nhưng đây là tộc nhân có rất nhiều nhiều mỹ nhân và là nơi có thể sản xuất nhiều giao châu vừa to vừa đẹp nhất.
Xét về mặt thương trường hay phương diện khác, kiểu gì bọn họ cũng có được vị thế rất cao.
Mà đối đầu với nhân ngư tộc, sợ rằng đến cả Long tộc Đông Hải cũng sẽ vì bọn họ mà ra mặt.
Đây là luật bất thành văn đã được lưu lại nhiều đời mỗi một vị thần cai trị.
Hỏa thần được quyền kế nhiệm cũng chẳng phải là ngoại lệ, chẳng lẽ Triển Thu Dương không biết được sao?
Hỏa thần Triển gia và nhân ngư tộc ở Đông Hải xưa nay không thù không oán, nếu Triển Thu Dương làm như vậy, họa ít thì nhiều cũng sẽ rơi lên người Triển gia.
Hỏa thần các đời đều rất hiếu chiến, nhưng không đồng nghĩa với việc bọn họ thích gây thù chuốc oán.
Nếu như Triển Thu Dương làm như vậy, Triển Thu Lương có thể không biết được sao?
Trừ phi, Triển Thu Dương đã thật sự có dính líu đến chuyện làm ăn của Huân Vân Hề, thậm chí nếu đúng như những gì Lưu Nhất Thanh đã suy nghĩ, thật sự thì Triển Thu Dương đã đem huynh đệ ruột thịt của mình đẩy vào chỗ chết rồi.
“Sư phụ, với những chứng cứ mà con và thái tử điện hạ tìm được, cộng thêm với những bằng chứng người đang giữ nữa, cũng đã đủ khiến cả tiên tộc chết đi sống lại vạn lần rồi.
Nhưng Triển Thu Dương kia… Triển lão gia cũng chẳng phải người xấu kẻ xa gì.
Liệu chúng ta có thể nương tay với ông ấy hay không?” Lưu Nhất Thanh khẩn khoảng hỏi Diệp Lạc Hy.
Huống hồ, Triển Thu Dương còn là bằng hữu tốt của tiểu Lục nữa.
Diệp Lạc Hy nói: “Nếu như ta nương tay cho ông ta, vậy thì ai sẽ nương tay cho con và tiểu Lục? Con không sợ Triển Thu Dương có thể lợi dụng quan hệ của hắn và nàng hay sao?”
Lưu Nhất Thanh mím môi, nửa muốn nói nửa lại thôi.
Thế nhưng, Diệp Lạc Hy mỉm cười, nàng bắt chéo chân: “Thanh nhi, đây là chuyện của con.
Vi sư đã vẽ đường cho con rồi.
Con có muốn đi theo con đường này hay không thì đó là chuyện của con.”
Ánh mắt Lưu Nhất Thanh khẽ sáng lên.
Nhưng câu sau lại khiến hắn khó hiểu: “Có điều, sau khi xong chuyện, con hãy đem linh châu của hoàng tộc nhân ngư đó đến gặp ta.
Đây là điều kiện để ta trao đổi chút thông tin mà Thương Vân hội của ta có cho con.
Thấy thế nào?”
Thấy Lưu Nhất Thanh do dự, Diệp Lạc Hy lại nói thêm một câu: “Nếu như con không đành lòng, như vậy ta sẽ bán thông tin này cho Hoàng tộc nhân ngư, lúc đó ta chỉ việc làm ngư ông đắc lợi, xem Triển gia náo loạn, xem tiên tộc và nhân ngư tộc đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, sau đó chỉ cần một mẻ lưới thu gọn là xong.
Con thấy sao?”
Lưu Nhất Thanh kiên định: “Sư phụ, con muốn toàn bộ thông tin mà người đang có.
Đổi lại chính là linh châu kia.”
Nàng khẽ cười: “Hảo, thành giao.”
Lưu Nhất Thanh cầm theo bốn cuốn trục nhận từ sư phụ, hắn mang theo nỗi ưu tư, rời đi.
Diệp Liên nhìn Lưu Nhất Thanh đi rồi, nàng hỏi: “Tiểu chủ, sao người không nói hắn phải giao Lam Anh Túc?”
Nàng nói: “Chuyện ta ở Vực Hư Vô vừa giữ cho loài hoa đó không bị tận diệt, vừa khiến cho chúng không thể phát triển được là chuyện tối mật đã được Tam Thanh Thiên Tôn cùng những vị thần quân cấp cao khác phê duyệt rồi.
Ngoài mấy lão đạo kia thì chẳng ai biết được ta là kẻ duy nhất trong thiên hạ này đang ẩn giữ Lam Anh Túc cả.”
Trong đầu nàng, Ninh Quân nói: “Bây giờ thêm Dữ Quân và ta nữa đấy, tiểu nha đầu.”
Bạch Trần Việt gãi gãi tai: “Bây giờ có thêm ta nữa rồi.
Có phải ta sẽ bị giết người diệt khẩu không?”
Nàng khẽ cười: “Chỉ cần ngươi im lặng không hé răng một chữ, ta đảm bảo sẽ giữ an toàn cho ngươi hơn cả thập đại thần binh.
Thấy thế nào?”
Y dẩu mỏ: “Xùy, ta mới thèm vào.
Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định thủ khẩu như bưng, không để lọt chuyện này ra ngoài đâu.”
Thao Thiết hỏi nàng: “Nương tử, nàng thật sự để A Thang giải quyết chuyện này sao? Sao nàng không nhúng tay chút nào vậy?”
Nàng khẽ cười: “Phu quân, sắp tới ta cần chàng làm cho ta chút việc đó.”
Hắn nâng cằm nàng lên: “Vậy phu nhân muốn lấy cái gì để trả cho vi phu đây, hửm?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khẽ hôn đôi môi mỏng, hơi lạnh kia, nói: “Chà, để xem chàng biểu hiện tốt thế nào đã nhé.”
Thao Thiết cười khổ: “Ha, tiểu nương tử của ta hư mất rồi.”
Mà khi đó, Ninh Quân trong không gian của Diệp Lạc Hy….
“Oẹ…..”
Một đời oanh oanh liệt liệt của Ninh Quân rõ ràng là một cây thiết trụ không nở hoa.
Có phải vì vậy mà bây giờ Lạc Hy mới hình thành nên tính cách khiến Ninh Quân có chết cũng không thể nào tin được là có ngày mình trở thành người như vậy hay không?
….
Lưu Nhất Thanh sau khi rời khỏi Vạn Tộc Thành, hắn không đi gặp Dạ Tư Hàn liền mà trực tiếp đi gặp Mục Thiên Thiên.
“Đại ca, huynh có chuyện mà gấp vậy? Đến cũng chẳng báo trước cho ta một tiếng.” Mục Thiên Thiên hiện tại đang dùng tinh lực của nam nhân để tôi luyện cho chính mình.
Bởi vì phương pháp tu