Kiếp thứ năm.
Lần này nàng phải lịch kiếp, để có thể trở thành một thượng thần, đạt cảnh giới huyễn vương, đã cách năm vạn năm kể từ lần lịch kiếp đầu tiên.
Lúc này, nàng xuống phàm và chỉ là một phàm nhân, con gái của một tiều phu sống gần Bích Liêm Động.
Thậm chí còn có một tỷ tỷ song sinh với nàng, giống nàng như đúc.
Chỉ khác một chỗ, trên người nàng, ở bả vai trái, lúc nào cũng sẽ có một vết bớt son màu đỏ đặc trưng.
Trong một lần đi lượm củi, nàng và chị đã thấy Hỗn Độn trong bộ dạng thần thú.
Tỷ tỷ song sinh của nàng đã sợ hãi đến ngất đi.
Hỗn Độn nhìn thấy nàng, nàng cũng rất bình tĩnh đối phó với hắn.
Đầu tiên là ném gánh củi lại ở đó, cõng theo chị gái chạy mất.
Nhưng cái nàng làm rớt ở lại là một chiếc vòng tay bằng gỗ.
Hỗn Độn nhìn nàng có chút quen thuộc, liền nhặt vòng tay lên, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên đó.
Hắn phá quan ra từ bốn vạn năm trước, cũng tìm kiếm nàng hết bốn vạn năm nhưng chưa từng thấy nàng dù chỉ là một hơi thở.
Ấy vậy mà hôm nay, lại quen thuộc đến lạ.
Vì vậy, hắn liền giả trang thành một thương buôn giàu có, muốn đến nhà tiểu phu để hỏi cưới nàng.
Lúc này, chỉ có tỷ tỷ của nàng ở nhà, còn nàng đã sớm ra ngoài suối mò cua rồi.
Vì vậy, người cha liền gả tỷ tỷ nàng cho hắn, chứ không phải là nàng.
Nàng ra sông mò cua, lại gặp Thao Thiết từ dưới nước trồi lên, nàng không hề sợ hãi hắn, chỉ hỏi: “Ngươi có việc gì không?”
Thao Thiết trồi lên bờ, liền ngắt một cái cây ở bên cạnh bụi cỏ cạnh hồ nước, đưa cho nàng, hỏi: “Cái gì?”
Nàng theo thói quen, đem cả cái cây ngắt một lá, vò vò rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó nói: “Thật thơm.
Ta không biết tên của nó là gì.
Nhưng mùi này, có thể gọi là bạc hà không?”
Thao Thiết liền vui mừng đến phát khóc, bởi vì hành động vò một loại lá đưa lên mũi ngửi trước khi nói tên kia vô cùng quen thuộc.
Mà loại cây nàng cầm cũng chưa từng có tên.
Nàng thậm chí còn thuận miệng gọi nó một cái danh tự: bạc hà.
Thao Thiết liền hiện thành nam nhân, ôm chầm lấy nàng thật lâu, cả người hắn tỏa ra một mùi của loại cây vừa nãy, hắn tha thiết nói: “Nhớ ngươi.”
Nàng không sợ hãi con thủy quái từ dưới mặt nước trồi lên, hỏi nàng một câu kỳ lạ.
Đến khi nhận được câu trả lời của nàng thì liền bật khóc, sau đó hắn hiện thành hình người, ôm lấy nàng rồi nói một câu khiến người ta nghe xong cảm thấy trong ngực nhói đau khôn tả.
“Vì sao? Ngươi có nhận nhầm người rồi không?” Nàng thấy con quái vật này không gây hại, nhưng thấy nàng liền bật khóc như vậy, khiến nàng cũng có chút thương cảm nó.
Hắn liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “Không nhầm.
Không nhầm.
Là ngươi.
Là ngươi.
Là ngươi.”
“Ta chưa từng gặp qua ngươi bao giờ.
Ngươi nhầm lẫn ta với ai đó sao?”
Thao Thiết vẫn lắc đầu, đem trán nàng chạm vào trán hắn, một đoạn ký ức trước đây giữa hắn và nữ nhân mù ấy hiện ra, chạy qua trong đầu nàng.
Nàng thấy nàng ấy giống hệt như nàng, nhưng lại không thể thấy đường.
“Ta không phải là nàng ấy.
Ta có thể thấy rõ mọi thứ, còn nàng ấy thì không.
Nàng ấy dường như chỉ có một mình, còn ta có cha và tỷ tỷ, làm sao có thể nói là nàng ấy? Thủy quái đáng thương, ngươi là nhận nhầm người rồi.”
Nhưng hắn vẫn lắc đầu: “Đợi ngươi.
Bốn vạn bốn trăm năm.
Đợi, kiếp sau.”
Nàng chợt hiểu ý của hắn muốn diễn đạt, liền cảm động đến bật khóc.
Dường như trong ký ức nơi sâu thẳm nhất cũng có thể hình dung được nhiều chuyện như vậy.
“Ngươi đã chờ ta đến bốn vạn bốn trăm năm sao?”
Hắn liền gật đầu, càng ôm lấy nàng chặt hơn.
“Ta hiểu tấm chân tình của ngươi.
Nhưng ta còn cha già ở nhà.
Tỷ tỷ của ta vừa gả đi, ta không thể bỏ cha mà đi.
Ngươi có thể đến sống cùng ta được không?”
Hắn suy nghĩ, liền gật đầu chấp thuận.
Sống cùng nhân loại khác thì sao chứ? Miễn rằng chỉ cần đó là nàng, miễn rằng ở đó có nàng, dù thế nào thì hắn vẫn nguyện ý.
Nàng dẫn hắn về nhà, cùng cha thưa chuyện.
Cha nàng nghe xong chuyện con gái mình muốn gả cho thủy quái, lại đau lòng kêu khóc, nhưng sau khi nghe đến câu chuyện thủy quái ấy đã đợi con gái ông lâu như vậy, mặc dù không nỡ nhưng ông cũng đành lòng gả con đi.
Chỉ là, ông không ngờ rằng thủy quái ấy lại chịu ở lại với gia đình ông, không hề mang con gái ông đi xa, làm ông cũng cảm động và thông cảm cho người con rể này.
Quãng thời gian hắn và nàng một năm chung sống vô cùng êm đềm và hạnh phúc.
Ban đầu, hắn đối với mọi việc làm của nhân loại đều lóng nga lóng ngóng không biết phải làm sao, nhưng hắn có nàng – một người vợ thủy chung yêu thương hắn, luôn tận tình chỉ hắn làm mọi việc.
Mặc dù bản tính hắn kiệm lời, lại ít cười, nàng cũng chưa từng vì thế mà vứt bỏ hắn.
Cứ tưởng đây sẽ là một kiếp sống êm đẹp của nàng và hắn, cho đến khi một năm sau, người chị của nàng mang theo tỷ phu của nàng trở về thăm cha.
Khi hắn và tỷ phu đối mặt với nhau, liền không nhịn được há hốc miệng mà chỉ mặt nhau, nhưng không thể nói được một lời nào.
Mà Hỗn Độn và Thao Thiết càng kinh ngạc hơn khi tỷ muội nàng lại giống nhau như đúc.
Chỉ trừ việc người em có một vết son trên bả vai trái.
Bọn họ gia đình họp mặt, chỉ có chị em và cha con họ vui vầy cùng nhau.
Nhưng riêng Thao Thiết và Hỗn Độn lại không hề thấy như vậy.
Hỗn Độn ở lại nhà chỉ một ngày, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn lắm.
Bởi vì bọn họ có chị em sinh đôi, hắn liền đưa ra chiếc vòng tay hạt gỗ năm ấy, mới biết, hóa ra người không sợ quái thú năm đó, ngược lại còn rất bình tĩnh cứu người còn lại chính là người em chứ không phải người chị, hắn mới biết mình nhận sai người, còn nhìn nàng đang hạnh phúc vô cùng bên Thao Thiết thì tức giận vô cùng.
Hắn vạch trần trước mọi người rằng muội phu chính là Thao Thiết thượng cổ, khiến cả cha và chị bàng hoàng sợ hãi.
Nhất là người chị vừa mắng người em vừa sợ hãi đến phát khóc.
Hỗn Độn nhìn Thao Thiết trăn trối nhìn nàng, không biết nói gì.
“Tỷ phu, ngươi dựa vào đâu mà gọi phu quân của ta là Thao Thiết? Hắn là thủy quái lương thiện nhất mà ta từng biết.
Nếu như ngươi còn bôi nhọ thanh danh của phu quân ta, ta liền không nể mặt gọi ngươi một tiếng tỷ phu đâu.
”
Nhìn nàng kiên cường, cứng rắn mà đanh thép bảo vệ Thao Thiết, hắn liền biết, lời lẽ đó, ngữ điệu đó, giống hệt như lúc nàng ở sư môn trước đây đứng ra bảo vệ cho hắn.
Ấy vậy mà bây giờ, hành động đó lại diễn ra trước mặt hắn nhưng lại dành cho Thao Thiết, khiến hắn tức giận không thể chịu được, nóng nảy hất cả mâm cơm về phía Thao Thiết.
Ấy vậy mà nàng lại đứng lên, quay lưng về phía hắn, cả bát canh nóng cứ như vậy đổ hết lên tấm lưng nhỏ gầy của nàng.
Thao Thiết nhanh chóng đưa nàng vào buồng, cởi áo nàng ra, kiểm tra xem có bị bỏng không.
Trên lưng nàng đỏ ửng một mảng.
Hắn tức giận muốn đánh chết Hỗn Độn vì đã hại người hắn yêu bị thương.
Nhưng nàng lại không cho phép hắn làm như thế.
Bởi vì nàng cho rằng hắn