“Tỷ, đại phụ thân vẫn còn phải quỳ sao?” Từ Tu Kiệt nhìn vị lão nhân gia tuổi đời ba mươi mấy vạn đang quỳ dưới sân, đầu gối lót vỏ sầu, vừa bê chậu nước, vừa phải ngậm hết ba quả trứng gà.
“Ừ.
Nhưng lão ấy da dày thịt béo, cho dù có quỳ thêm ba tháng nữa cũng không sao đâu.” Lục Yên Nhiên tao nhã cắn hạt dưa, lại tao nhã cùng một đám hóng hớt hóng chuyện phiếm của phụ mẫu nàng.
Nếu như có một ngày nào đó được hỏi Hỗn Độn hối hận nhất chuyện gì, thì hắn nhất định sẽ nói: “Bổn tọa hối hận nhất chính là sinh ra cái thứ nghiệp chướng báo đời hại cha như Lục Yên Nhiên ấy!”
Rõ ràng lúc nhỏ là một cái nha đầu rất rất ngoan.
Chẳng hiểu sao lớn lên bên cạnh Diệp Lạc Hy lại trở nên kỳ cục như vậy.
Mà, có lẽ là vì thế đi.
Sau khi sinh xong bốn đứa trẻ Tư Hoàng, Lạc Thần, Hiên nhi và Linh Linh, vì sợ sức khỏe của nàng không tốt, lại càng vì sợ tính cách của Diệp Lạc Hy ngày càng không được tốt lắm.
Chuyện nàng phải giải quyết hận thù của mình đã thật đủ rắc rối, lại còn phải đối đầu với một thế lực đáng lưu tâm hơn càng đáng sợ.
Cho nên, Tư Hoàng được gửi cho Chu Sa nuôi dưỡng.
Lạc Thần được giao cho Lâm Túc.
Hiên Nhi được gửi cho Khang Tư, Nữ Oa.
Còn Linh Linh được giao lại cho Ngọc Tỷ chăm sóc.
Cuối cùng thì Diệp Lạc Hy sau khi sinh con xong được một thời gian, nàng lại bế quan im lặng cùng chồng mình.
Ba tháng trước vừa xuất quan, đã phải đích thân đi tìm đánh ghen cùng Thái Thiên Hậu.
Thật là trớ trêu biết bao nhiêu.
Hỗn Độn đưa mắt oán trách nhìn Lục Yên Nhiên, quác mắt: “Con nỡ lòng nào nhìn ta bị quỳ như vậy sao?”
Lục Yên Nhiên nhún vai: “Phụ thân, người yên tâm, con nỡ.”
Hắn tức chết.
Lúc này, Diệp Lạc Hy ở trong thư phòng bước ra, nhìn Hỗn Độn, lại khẽ thở dài.
“Đứng dậy đi.” Nàng nói: “Ta cũng không tính toán với chàng nữa.
Dù sao thì trong tất thảy những chuyện này, ta sẽ không trách chàng, vì một cái mối tơ vương còn chưa thành mà hủy gần như cả đời trước của ta.”
Hỗn Độn nghe vậy, hắn lo sợ.
Lo sợ chính nàng sẽ là người bỏ rơi hắn.
Hắn định đứng dậy nói tiếp thì Đào Ngột và Thao Thiết đã biết, vội bịt miệng cái tên này nói thêm lời nào.
Nàng lại tiếp: “Bỏ đi.
Dù sao, chàng cũng đã dùng cả đời để bù đắp lại cho ta, ta cũng lười tính toán chuyện này cùng chàng.
Nhưng mà Vũ.” Diệp Lạc Hy nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hi vọng mà hỏi hắn: “Liệu chàng vẫn yêu ta như thuở ban đầu chứ?”
Hỗn Độn hắn kinh ngạc, vội dãy ra khỏi hai cái tên Đào Ngột, Thao Thiết, hắn ủy khuất hỏi nàng: “Nàng sợ rằng ta sẽ vì một ả nữ nhân kia mà lại quay lưng với nàng sao?”
Nàng cười khổ: “Ta không sợ chàng quay lưng với ta.
Ta hứa với chàng.
Nếu như chàng rời bỏ ta là vì chàng đã hết yêu thương ta, ta nguyện thành toàn cho chàng.
Nhưng nếu như chàng dám vì ả Lãnh Cơ Uyển kia mà dám rời bỏ ta, ta nhất định sẽ cho hai người đồi xanh hai mộ.
Chàng dám xem?”
Hỗn Độn cảm thấy ớn lạnh cả người.
Cảm giác như bị tử thần sờ ngay sau gáy cũng chẳng khác là bao nhiêu đâu a.
Hắn nuốt nước bọt nhìn gương mặt lạnh tanh của nương tử mình, nói: “Ta thề với nàng.
Có chết ta cũng sẽ không mơ tưởng đến loại nữ nhân bỉ ổi kia đâu.
Xin nàng yên tâm.
Bổn quân nói được làm được.”
“Xùy, chán phèo.” Từ Tu Văn bĩu môi.
“Chứ chẳng lẽ đệ mong mẫu thân sẽ phanh thây phụ thân ra để trút giận hay sao?” Lục Yên Nhiên nhướng mày.
“Không phải.
Mẫu thân lúc nào cũng mềm lòng.
Chỉ cần phụ thân xuống nước bày ra vẻ đáng thương một chút, kiểu gì mẫu thân cũng sẽ tha thứ cho cả bốn kẻ vô liêm sỉ này.
Đệ mới không cam tâm.” Từ Tu Kiệt dẩu mỏ.
Lục Yên Nhiên thở dài, đưa tay xoa đầu hai cái đệ đệ này, nói: “Rồi chẳng phải tương lai hai người muốn tìm ý trung nhân cũng sẽ tìm