Một đêm không ngủ, nhưng Diệp Lạc Hy đến mệt mỏi cũng không có.
Sáng sớm, nàng vừa về đến cửa phòng, liền đã thấy vị ma ma chưởng quản đêm hôm qua đến tìm, nói rằng quận chúa muốn gặp nàng.
“Phiền ma ma chờ chút cho.
Ta muốn sửa soạn lại một chút.”
“Được, tiên quân cứ tự nhiên.” Vị ma ma ấy quả nhiên sau khi biết Lạc Hy tiên quân là nữ nhân có vẻ ngoài giống nam tử, bài xích trong lòng bà liền triệt để tiêu tan.1
Diệp Lạc Hy được đưa đến cung của Quận chúa.
Nàng thấy nàng ấy đã ngồi sẵn ở đó, giống như đang chờ nàng.
“Quận chúa, người thấy thế nào rồi?” Diệp Lạc Hy nghiêng đầu, khẽ hỏi.
“Tỷ tỷ, hôm qua, làm tỷ chê cười rồi.” Tiêu Nguyệt Hoa khẽ đỏ mặt.
“Không sao.
Không chê cười quận chúa.” Diệp Lạc Hy ngồi xuống bên cạnh quận chúa.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy ta thật ngốc, có phải không? Đến tận đêm hôm qua ta mới thấy rõ được bộ mặt thật của hắn ta.
Tỷ tỷ, từ nay về sau ta phải làm sao đây?” Tiêu Nguyệt Hoa khẽ kéo áo nàng, dường như rất tuyệt vọng.
Diệp Lạc Hy mỉm cười nói: “Vậy thì chỉ cần sống là chính mình là được rồi.”
“Sống là chính mình?”
“Làm những điều mình thích, chỉ cần nó làm mình cảm thấy thoải mái, dễ chịu thì làm.
Không quan tâm đến thế sự và dị nghị của cuộc đời này, chỉ cần những việc đó cảm thấy bản thân mình dễ chịu hơn.” Diệp Lạc Hy nằm ra thảm cỏ.
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn bộ dáng thản nhiên và tự do, tự tại của Diệp Lạc Hy, cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
“Nếu như ta nói, muốn trở thành một người giống tỷ, có được không?”
“Đừng trở thành một người giống như ta.” Nàng lắc đầu.
“Người muốn tự do như ta, hay là giống như ta về ngoại hình?” Nàng quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Hoa, mỉm cười.
“Ta muốn làm một người tự do, không sợ thế sự như tỷ.” Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng, nói: “Hãy chỉ dạy cho ta, được không?”
“Ha ha ha, trở thành một người tự do không hề khó.
Người có biết sự khác nhau giữa con chim ở trong lồng và ở bên ngoài lồng như thế nào không?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Là như thế nào?”
“Khi một con chim ở trong lồng, nó sẽ phải hót lên, hoặc là phải tuân thủ các quy tắc của kẻ đã nhốt nó.
Ví dụ như khi nào được uống nước, khi nào thì được ăn và phải biết làm trò lấy lòng chủ nhân của chiếc lồng đó.
Còn ở ngoài lồng, nó sẽ được tự do, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó, muốn bay, có thể bay đến những nơi mà nó chưa từng biết, mệt, nó sẽ tìm một cành cây nào đó đậu lại để nghỉ ngơi.” Nàng đưa tay ra làm hành động bao quát xung quanh, lại tiếp: “Hoàng thành này chính là cái lồng đó.
Những quy tắc ở đây cũng không khác gì những những quy tắc đã nhốt con chim trong lồng cả.
Điều người cần, không phải là phá vỡ chiếc lồng, mà là phá vỡ quy tắc.
Đơn giản nhất là, người hãy trở thành một người đủ mạnh, không cần phải bảo vệ người khác, chỉ cần bảo vệ được bản thân mình là được rồi.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có ai cần phải bảo vệ hay không?”
“Tất nhiên là ta có rất nhiều người ta muốn bảo vệ.
Cho nên mỗi ngày, ta mong muốn chính là bản thân ta phải mạnh hơn.
Mạnh đến mức vượt qua cả thầy của mình.
Nói nhỏ với người thôi nhé.
Cách để mạnh hơn nhanh nhất chính là đặt cho mình