Diệp Lạc Hy nhanh chóng trở về phòng, liền xé đi phần áo bị Tiêu Nguyệt Dạ nắm phải.
Sau đó, nàng đem linh tuyền thủy, trộn với tất cả những loại dược liệu có tác dụng rửa sạch, tẩy trắng cái tay đã bị Tiêu Nguyệt Dạ nắm lấy, trong lòng thầm có biết bao nhiêu kinh tởm không thể nói hết thành lời.
Bỗng hai bàn tay nắm lấy tay nàng, tác khỏi mặt nước cùng với dừng việc nàng chà xát hai tay đến trầy xước.
“Nàng dừng được rồi.” Cùng Kỳ nhíu mày không vui.
“Bẩn chết đi được.
Ngươi để ta rửa thêm một chút đi được không?” Nàng không muốn cùng Cùng Kỳ và Thao Thiết thỏa hiệp.
“Y phục, rách rồi.
Mua mới.” Thao Thiết nói, sau đó dọn chậu nước đi.
Sau đó, hai người họ ngồi lại, giúp nàng lau sạch tay, bôi thuốc lên những chỗ bị nàng chà cho trầy xước, đỏ ửng.
“Lần sau đừng chà tay mình như vậy.
Nàng không xót, nhưng chúng ta xót.” Cùng Kỳ ân cần đem bàn tay của nàng áp lên môi hắn, hôn lên.
Diệp Lạc Hy cảm thấy Ma Tôn có điểm kỳ lạ.
Nhưng nàng cũng không nghi ngờ.
Khi trước, ở bữa tiệc này, là nàng luôn quấn lấy hắn nói chuyện, hắn mới chán ghét nàng.
Tiêu Nguyệt Dạ lại là cái tên ăn mềm không ăn cứng, có lẽ vì bị nàng xem như không khí, cho nên mới đến tìm sao?
“Ngày mai đi săn, có cần chúng ta đi cùng nàng không?” Cùng Kỳ hỏi nàng.
“Không cần đâu.
Ngày mai ta sẽ khởi hành sớm cùng Ma Long và Tiêu Nguyệt Hoa.
Sau khi đi săn cáo xong, ta sẽ đi săn rồng.” Nàng hào hứng.
“Tay đã bị thương như vậy, còn muốn đi săn rồng sao?” Hỗn Độn từ bên trong không gian trở ra cùng Đào Ngột, trên tay hắn xách theo liễm cơm.
“Không lẽ ta không được đi sao?” Nàng bĩu môi: “Ta cũng đâu có bị tàn phế?”
“Nàng đừng tưởng chúng ta không nghe thấy lời mà quận chúa ma tộc kia nói với nàng.
“Nếu tỷ là nam nhân, ta nhất định sẽ gả cho tỷ.” Vậy mà ngày mai nàng còn muốn cùng nàng ta đia săn sao? Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ.” Đào Ngột khó chịu ra mặt.
“Thế các ngươi muốn thế nào? Ẩn hình đi theo ta chắc?” Nàng nhướng mày.
Bỗng nhiên, không khí xung quanh im lặng triệt để.
Hình như nàng đã nói cái gì đó không nên nói rồi đúng không?
“Chú ý này không tồi.” Cùng Kỳ gật gù.
“Ngày mai sáng sớm nàng xuất phát đi, chúng ta liền ẩn mình đi theo.” Đào Ngột gật gù.
“Ta….
Ta chỉ nói đùa thôi mà.” Nàng gãi gãi má, liếc mắt đi chỗ khác.
“Không đùa.
Chủ kiến tốt.” Thao Thiết gật gù hài lòng.
Hỗn Độn gắp miếng thịt sườn sốt chua ngọt đã được rút xương, đưa đến trước mặt nàng, nói: “Há miệng.”
“Hỗn Độn, tay ta chỉ bị xước da, không phải bị liệt.
Ta có thể tự mình ăn được.” Nàng nói, còn định lấy đũa gắp thì Hỗn Độn thu tay, tránh nàng, hắn nói: “Xước da cũng là bị thương rồi.
”
Diệp Lạc Hy còn định phản bác, vừa mở miệng ra, còn chưa kịp nói thì Đào Ngột đã đút cho nàng một con tôm đã được lột vỏ, bỏ đầu.
Diệp Lạc Hy trợn cả mắt.
Sau đó nhìn đến Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Thao Thiết, bọn hắn mỗi người trên tay cầm một đôi đũa, mỗi đôi đũa đều có gắp một miếng thức ăn, như chờ sẵn nàng chỉ cần há miệng liền lập tức có thức ăn.
Cái này đúng là chặn miệng không cho nàng nói cùng phản bác mà! Là ức hiếp người quá đáng đó