Sáng sớm hôm nay, Ma Tôn đã tuyên bố buổi săn bắn kết thúc với phần thắng cuộc thuộc về tiểu thần quân Diệp Lạc Hy với chiến tích huy hoàng nhất chính là Mãnh Long.
Tất nhiên, cũng không ai dám hỏi nàng Xích Viêm Hỏa bên cạnh Mãnh Long ở đâu, chỉ sợ rằng nàng đã sớm hấp thụ chúng.
Mà chuyện Mãnh Long có Xích Viêm Hỏa, họa chăng cũng chỉ có Ma Tôn và Đế Quân mới biết.
Diệp Lạc Hy vinh hạnh được Tiêu Nguyệt Dạ gọi tên nhận phần tưởng.
Phần thưởng này chính là một ân huệ của Ma Tôn.
Nghĩa là người thắng cuộc có quyền yêu cầu Ma Tôn làm một việc trong khả năng của hắn ta.
Vốn dĩ, phần thưởng này là một con dao găm được rèn từ sừng của Thiên Thanh Ngưu Mãng – một binh khí đạt cảnh giới linh tôn, báu vật của Ma tộc.
Thế nhưng không ai rõ vì sao nguyện vọng ấy lại được đổi thành một ân huệ của Ma Tôn.
Tất nhiên, điều đó chỉ có một lý do duy nhất: Tiêu Nguyệt Dạ muốn xem xem, Diệp Lạc Hy bắt đầu yêu hắn từ khi nào, cho nên mới ra hạ sách này.
Tất cả mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía vị tiểu thần quân thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, đầy chờ mong.
Tiểu thần quân tiên tộc này sẽ xin ân huệ của Ma Tôn là cái gì? Vàng bạc châu báu? Hay là địa vị ở Ma tộc? Hay là muốn được ban hôn cùng quận chúa?
Nên nhớ, từ khi đến đây đến giờ, ngoại trừ Đế Quân, Tiêu Nguyệt Hoa, các ma ma ở cung quận chúa, Ma Tôn và hai vị tiên nữ Thần tộc ra, chẳng có ai biết Diệp Lạc Hy là nữ.
Phần vì dung mạo hiện tại của nàng khá giống một nam tử, phần vì cách ăn mặc của nàng và phần vì độ ái mộ của quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa cùng những hành động thân mật của quận chúa dành cho vị tiểu thần quân này.
Tất nhiên, trước đó từng có tin đồn vị tiểu thần quân ấy đoạn tụ cùng Ma Tôn, mãi sau, tin đồn đó mới được bác bỏ trước hành động kéo Ma Tôn đến gặp Thiên Tư Tư quận chúa.
Mọi ánh mắt đều hướng đến Diệp Lạc Hy đầy trông chờ.
Bởi vì để có một ân huệ từ Ma Tôn, đó chính là phần thưởng còn lớn hơn cả thanh đoản đao được rèn từ sừng của Thiên Thanh Ngưu Mãng kia rất rất nhiều.
Không ai có thể nhìn rõ được sắc mặt hiện tại của vị tiểu thần quân ấy, cũng không ai biết được vị tiểu thần quân ấy đang nghĩ cái gì.
Đoạn, tiểu thần quân cung kính quỳ xuống, nói: “Ân huệ của Ma Tôn quá lớn, tiểu thần không dám nhận đại lễ này.
Hơn nữa, điều tiểu thần muốn, sợ rằng Ma Tôn không thể giúp đỡ được tiểu thần.”
Mọi người ngạc nhiên trợn mắt nhìn tiểu thần quân.
Không biết là việc Diệp Lạc Hy muốn là gì, tham lam đến đâu, lại có thể khẳng định một cách quả quyết là Ma Tôn không thể giúp được hắn chứ?
Ma Tôn phất tay: “Hàm hồ! Có việc gì mà bổn tôn không thể giúp được ngươi chứ? Ngươi cứ nói ra, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
Diệp Lạc Hy nghe Ma Tôn nói như vậy, hơi ngập ngừng, đoạn, nàng cúi đầu nói: “Ma Tôn, hẳn ngài cũng đã nghe Đế Quân nói chức vị của ta là một tiểu tướng ở quân doanh trên Thiên giới, là một tiểu tướng dưới quyền của Lâm Túc thượng thần?”
Tiêu Nguyệt Dạ gật đầu, hắn nhướng mày nhìn nàng, tỏ vẻ hiểu biết về nàng, nói: “Thế thì sao? Không lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi đoạt lấy binh quyền của Lâm Túc thượng thần sao?”
Mọi người xung quanh lại xì xào nhìn nhau, là những lời lẽ khiến người ta cảm thấy chướng tai vô cùng.
Quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng bằng ánh mắt đầy dò xét.
Đế Quân lại càng trợn mắt nhìn nàng, như chờ đợi câu trả lời.
Diệp Lạc Hy cười ha ha một cách ngây ngô, gãi gãi đầu nói: “Ma Tôn, ngài quá lời rồi.
Mạt tướng biết bản thân mình bất tài