“Chủ nhân, người ổn chứ?” Ma Long ngồi xuống bên cạnh nàng, trên tay hắn là hai vò rượu, đào hoa túy do chính Nữ Oa ủ.
Hắn biết nơi mà Diệp Lạc Hy hay đến mỗi khi nàng có tâm sự: mái nhà cao nhất nơi nàng ở, chỗ mà có thể vừa đón gió lộng, vừa có thể ngắm trăng sao.
Diệp Lạc Hy nhận lấy bầu rượu của Ma Long, mỉm cười cùng hắn cạn ly.
Nàng ngửa cổ, dốc một hơi dài rượu lạnh vào bụng.
Chất cồn cay nồng nhưng lại nổi bật lên hương vị đào hoa quen thuộc làm đầu óc của Diệp Lạc Hy tỉnh táo, thanh tĩnh, tâm tình cũng bình ổn hơn bao giờ hết.
Thật lòng mà nói, nàng chưa từng xem Ma Long là linh thú của mình, nàng cũng chưa từng xem Ma Long như một công cụ, hay nghĩ rằng, Ma Long đối với nàng cũng giống như đám đệ tử còn nhỏ.
Ma Long, hay là Tam Lang, đối với nàng không còn là khế ước thú nữa.
Hắn là bằng hữu, là huynh đệ vào sinh ra tử, là tri kỷ của Diệp Lạc Hy.
Tất nhiên, một người bằng hữu phải thân cận với nhau biết bao nhiêu nhận ra cảm giác bất an của một người bằng hữu, dù người bằng hữu ấy đã đeo bao nhiêu lớp mặt nạ, che đi tâm trạng bất ổn, rối rắm của mình.
Ma Long và Tam Lang lại là những người nằm trong số hiếm hoi đó.
Ma Long biết chủ nhân của mình rất ít khi uống rượu.
Và hắn – một người xem Diệp Lạc Hy như tín ngưỡng của mình, cũng xem nàng như chủ nhân của mình, một trong hai người đảm nhiệm trọng trách chăm sóc chủ nhân – cũng rất ít khi cho nàng được động đến rượu.
Chỉ là đôi khi, tâm trạng của Diệp Lạc Hy không ổn, Ma Long lại chủ động đem rượu đến, hai người lại cùng nhau uống rượu, giống như những ngày Diệp Lạc Hy vẫn còn là một tiểu tiên quân tự do, tự tại ở Quang Minh đỉnh.
“Chủ nhân, bây giờ người còn muốn lợi dụng quận chúa nữa không?” Ma Long không nhìn nàng, tay lắc lư bầu rượu.
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của Ma Long.
Lợi dụng hay không lợi dụng? Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với nàng.
Nhất là một người từng xem Tiêu Nguyệt Hoa như một phần của gia đình suốt năm vạn năm.
“Ma Long, có phải ta còn quá mềm lòng hay không?” Nàng lười biếng, gác tay ra sau đầu, bắt chéo chân nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt trăng vừa tròn vừa sáng ở Ma giới.
Ma Long nghe câu hỏi, lại bật cười.
“Rất mềm lòng.
Mềm như đậu phụ non mới lấy ra khỏi khuôn vậy.” Ma Long thản nhiên trả lời.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, một nụ cười khó hiểu.
Nàng lại uống một ngụm rượu, lại nói: “Ma Long à, có nhiều lúc, ta cảm thấy rất lo sợ.”
Ma Long nhìn chủ nhân của mình.
Diệp Lạc Hy rất ít khi nói với hắn những suy nghĩ trong lòng, tất cả đều là do hắn quá hiểu chủ nhân, cho nên chủ nhân không cần nói, hắn cũng hiểu rõ.
“Người bây giờ có Tứ đại hung thú luôn hết lòng vì người.
Người có quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa ở Ma giới làm hậu thuẫn cho người.
Người còn có ta, có Tam Lang, có Kim Sư, có Viêm Cơ, có đám tinh linh kia luôn sát cánh cùng người.
Người còn điều gì phải sợ sao?”.
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Hoàng Hậu |||||
So với kiếp trước nàng không nói với bất cứ ai tâm sự trong lòng, im lặng chịu đựng một mình suốt chừng ấy năm, bây giờ không phải là quá tốt cho nàng rồi hay sao?
“Ma Long.
Ta đã nhìn thấy ngươi trước mặt ta hiến tế thân mình cho ta.
Ta đã nhìn thấy Tam Lang bị Ma Tôn đâm một Ma Thần kiếm xuyên thân.
Ta đã nhìn thấy hai người bằng hữu, tri kỷ duy nhất của ta vì ta mà chết thê thảm như vậy.
Ta sợ sai lầm của ta lại lặp lại, ta không thể tính toán được chu toàn tất cả.” Nàng nhìn ánh trăng vừa sáng vừa tròn, theo bản năng nói ra những lời mà nàng luôn sợ hãi.
Ma Long nhìn Diệp Lạc Hy như vậy, hắn bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Nàng nhìn Ma Long đang cười, rốt cuộc là không hiểu vì sao.
Ma Long gác tay ra sau đầu, nằm xuống cùng nàng trên mái nhà.
Hắn nói: “Chủ nhân, người lo cái gì thế? Bây giờ người đã là kẻ trùng sinh trở về.
Người chắc chắn biết sai lầm của mình mà không lặp lại.
Người đã nói cho ta và Tam Lang biết vì sao chúng ta lại chết.”
Diệp Lạc Hy siết chặt bầu rượu trong tay, trong lòng có muôn phần cắn rứt và áy náy.
“Chủ nhân, người không cần phải sợ hãi, cùng không cần phải lo lắng.
Đó đều là chúng ta tự nguyện vì người, có gì là sai?” Ma Long nhìn lên bầu trời đầy sao ở Ma giới, hắn chầm chậm nói cho nàng nghe: “Khi ta vừa chào đời, ta không biết mình là ai.
Bởi vì một nửa dòng máu trong người của ta là Rồng Thần, cho nên kẻ bán ma bán thần như ta ở nơi này bị rẻ rúng và khinh miệt rất nặng.”
“Khi ta chỉ là một đứa trẻ, không hiểu