Ô Tư Mãng xuất phát từ Cự Nhân Tộc.
Vốn dĩ Cự Nhân Tộc là những người có thân hình khổng lồ, to lớn hơn bất cứ chủng tộc nào khác.
Ô Tư Mãng lại không giống người Cự Nhân Tộc.
Sinh ra có bệnh trong người, thành thử nhìn ông không khác gì người lùn với thân hình chưa đến ba thước.
Tuy nhiên, trời sinh Ô Tư Mãng có thiên phú dị hỏa Hắc Tử Viêm bẩm sinh mạnh hơn người.
Ông ấy chán ghét đồng tộc của mình, cũng chán ghét thế sự quá nhiều kẻ tự cho rằng mình mạnh rồi ngạo mạn, khinh thường kẻ khác, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây.
Cho nên, Ô Tư Mãng ẩn thân ở Ma Tộc, làm một luyện khí sư không có tiếng tăm, tiền làm việc chẳng qua cũng chỉ đủ cho lão uống rượu và sống qua ngày.
Tất nhiên, danh tiếng của một Luyện Khí Sư đạt đến cảnh giới Linh Thần đã tạo nên cho ông tiếng vang rất cao, rất xa, khiến có nhiều vị tu chân giả đến tìm ông muốn ông rèn vũ khí cho mình.
Tuy nhiên, điều kiện của ông đưa ra cho mỗi người đều khác nhau, hơn nữa còn rất kỳ quặc.
Nếu kẻ nào không đồng ý, có thể cùng ông tỷ thí một trận.
Tất nhiên, bọn họ đều bị ông đánh đến sợ hãi mà co chân chạy không dám ngoái đầu nhìn lại.
Dần dà, kẻ tìm đến ông ngày càng ít và Ô Tư Mãng dần trở thành cái bóng vô hình, mờ nhạt ẩn thân nơi Ma Thành rộng lớn, phồn hoa.
Cho đến một ngày, ông gặp một vị tiểu bằng hữu.
Người đó không chỉ sở hữu thiên phú dị hỏa, hơn nữa lại còn rất mạnh.
Tuy người đó đến từ nhân tộc, nhưng lại là thiên tài đạt cảnh giới Đại Linh Thần, còn là một luyện đan sư rất tài ba.
Ông đã thua tâm phục khẩu phục dưới tay người đó, thậm chí người đó còn có tính khí rất khiêm tốn, rất lễ độ, lại không hề tự cao, khiến Ô Tư Mãng vô cùng thích thú mà gọi người ta là tiểu huynh đệ.
Nhưng….
Tại sao vị tiểu huynh đệ này của ông, lại là nữ nhi vậy?
“Ngươi thật sự là nữ nhi sao?” Ô Tư Mãng kinh hoàng trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy gãi gãi đầu cười gượng gạo.
“Thật mà! Tỷ tỷ là nữ nhi đó! Ngài xem, có nam nhân nào da trắng như vậy hay không? Lông mi lại cong như vậy hay không? Đôi mắt lại vừa to vừa tròn vừa đẹp như vậy hay không? Có lông mi nào có đôi mày như thu thủy này hay không?” Tiêu Nguyệt Hoa vừa chỉ rõ từng điểm nhấn của một nữ nhân trên gương mặt của Diệp Lạc Hy, vừa giải thích.
“Còn nữa! Ô đại nhân, người xem!”Ma Long cũng đem