Diệp Lạc Hy nghe Bạch Hiểu Hiểu hỏi một câu như vậy, liền dừng bút, đặt bút xuống, nàng không động đến chén trà của Bạch Hiểu Hiểu.
Diệp Lạc Hy gõ lên trán Bạch Hiểu Hiểu một cái, cười: “Hiểu Hiểu, ta nhớ ta đã từng nói với con, trong lòng ta sẽ có những người quan trọng.
Là những người sẽ ở bên cạnh ta.
Con cũng là những người ở bên cạnh ta thật lâu.
Hà cớ gì con lại sợ ta bỏ rơi con?”
Bạch Hiểu Hiểu nhìn nàng: “Sư phụ, các sư huynh, sư tỷ đều nói rằng mỗi người chúng con đều được sư phụ nhặt về.
Nhưng sư phụ, Hiểu Hiểu sinh ra không có cha, cũng không có mẹ.
Là sư phụ đã nhặt con Lục Địa về đây.
Con chỉ có người và các sư huynh là người thân duy nhất, người có thể đừng chọn bọn họ được không?”
Bạch Hiểu Hiểu sinh ra là người Tát Mãn tộc, là bột tộc sinh ra có một khả năng chữa lành rất cao, thậm chí những kẻ có thiên phú còn đọc được nội tâm của người khác.
“Con đã nhìn thấy điều gì ở ta?” Diệp Lạc Hy đưa một tay chống cằm nhìn Bạch Hiểu Hiểu.
Bạch Hiểu Hiểu nghe sư phụ hỏi như vậy, liền giật mình một cái, bao nhiêu chuyện thắc mắc trong lòng đều nói ra hết một lượt: “Sư phụ, từ lúc người phi thăng độ kiếp làm thượng thần đến nay cũng đã nửa năm.
Nhưng con chưa từng thấy người quá gần gũi với nam nhân nào ngoại trừ Thái Sư phụ.
Tại sao bỗng dưng chúng con lại có đến bốn vị sư mẫu.
Sư phụ, chuyện này thiên hạ sẽ bàn tán về người.”
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Hiểu Hiểu, nàng không nói đến chuyện vì sao Bạch Hiểu Hiểu lại tìm nàng nói những lời này.
Nàng nhìn Bạch Hiểu Hiểu hồi lâu, sau đó cười: “Có phải con đã nhìn thấy gì rồi, đúng không?”
Bạch Hiểu Hiểu giật mình một cái.
Cái này….
“Hiểu Hiểu.
Ta đem con về khỏi nanh vuốt của Kim Nghê Thú, nuôi dưỡng con đến nay cũng đã là một trăm hai mươi tám năm bảy tháng sáu ngày.
Lẽ nào năng lực nhìn thấy nội tâm của kẻ khác của con, ta còn không biết hay sao?” Nàng nhìn Bạch Hiểu Hiểu, giống như không phải cái nhìn của sư phụ đối với đồ nhi nữa, mà giống như cái nhìn của một người mẹ nhìn đến đứa con của mình hơn.
“Sư phụ, con không hiểu vì sao, khi con nhìn vào cảm xúc của các sư mẫu đó, lại thấy bọn họ ai nấy đều mang theo nỗi hận thù rất lớn, thậm chí nỗi hận đó có thể giết chết chúng con bất cứ lúc nào.
Sư phụ, con rất sợ.
Con biết các sư mẫu đối với người đều rất thật lòng, nhưng người nói xem, tại sao các sư mẫu lại hận chúng con đến như vậy? Người nói ít như Nhan sư mẫu cũng có thể đối với Tam Lang ca và Ma Long ca nói chuyện vài câu, duy chỉ đối với chúng con lại đáng sợ vô cùng.” Bạch Hiểu Hiểu nhìn nàng rưng rưng.
Diệp Lạc Hy thở ra một hơi, nói: “Thật ra bọn hắn chẳng qua chỉ là ghen tỵ đối với việc gặp ta trễ hơn các con mà thôi.
Có nhiều chuyện, đôi khi nhìn thấy nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.”
Bạch Hiểu Hiểu biết sư phụ đang nói chuyện gì.
Ánh mắt cô bé có hơi trầm lặng, sau đó nhìn nàng: “Vậy còn thái sư phụ thì sao? Không phải trước đây sư phụ từng động lòng với thái sư phụ sao?”
Diệp Lạc Hy nhìn Bạch Hiểu Hiểu hồi lâu, sau đó bật cười.
Nàng nói: “Ha ha ha, động lòng gì chứ?”
“Sao sư phụ lại cười?”
“Đúng là trước đây ta đã từng có một thời gian không chỉ động lòng yêu thích, còn vô cùng biết ơn sâu sắc thái sư phụ của con.
Nhưng lúc đó là vì ta quá khờ dại, cứ nghĩ rằng trên đời này sư phụ của ta là kẻ tốt nhất.
Lúc ta vẫn còn là một đứa trẻ, vì căn linh trong người bạo phát khiến ta không chịu được, ai cũng cho rằng ta là phế vật, vứt bỏ