Bốn người họ bước vào thư phòng, bắt đầu bàn bạc những chuyện mà họ đang muốn bàn bạc.
Sau khi giảng giải cho hai người họ hiểu được lý thuyết và cơ chế tiền tệ, nàng đã đem toàn bộ tài sản và kim tệ mà mình tích cóp được giao cho hai người.
“Chủ nhân, người chắc là người muốn làm như vậy chứ?” Diệp Mi hỏi nàng.
“Đây là toàn bộ những gì ta đã cố gắng thu thập lại trong vòng nửa năm qua.
Suy cho cùng, một mình ta cũng không thể làm được quá nhiều điều.
Chỗ kim tệ này ở chỗ ta tuy nói là ít, nhưng với tình hình ở nơi này, kim tệ trắng là thứ còn hiếm có hơn tìm thấy hạch ma thú.” Nàng đặt lên một thẻ kim tệ, nói: “Vậy nên A Thanh, Mi nhi, hai người hãy thay ta khiến chỗ tiền này biết đẻ đi.
Dù sao thì, ta cũng cần một lượng lớn kim tệ cho một việc nào đó hợp lý chứ, phải không?”
“Chủ nhân, cách kiếm tiền có rất nhiều.
Tùy vào việc người muốn đó là kiếm bằng cách chính trực hay tà đạo?” Diệp Thanh hỏi lại.
“Chính hay tà, còn quan trọng sao?” Nàng nhướng mày.
Hai người Diệp Thanh, Diệp Mi nhìn nhau, sau đó liền hiểu ý chủ nhân, gật đầu lui ra.
“Có một điều ta muốn các ngươi lưu ý một chút ha.” Nàng cười, đồng thời đặt hai lọ nhỏ màu đen lên bàn: “Đế Quân và Ma Tộc có một lượng lớn tài sản ở ba lục địa Huyền Mẫn, Huyền Sách và Huyền Thiết.
Đó là ba mỏ vàng, khoáng sản các loại.
Nếu như các ngươi đủ bản lĩnh đem ba chỗ đó bòn rút đến mức kiệt quệ, ép họ phải bán lại cho chúng ta, ta sẽ đem hai thứ này cho các ngươi.”
Diệp Thanh và Diệp Mi vốn dĩ rất có tài kinh doanh, chi tiêu và tính toán.
Tuy nhiên, tài năng này của họ, khi họ vừa ký khế ước với Diệp Lạc Hy, nó không có mấy tác dụng.
Thời đó, người ta quan niệm rằng chỉ cần đạt cảnh giới cao, thì dùng thực lực để chứng minh.
Nhưng sẽ