“Sư muội.” Lưu Nhất Thanh bất ngờ vỗ vai Bạch Hiểu Hiểu.
Bạch Hiểu Hiểu bỗng giật mình một cái nhìn đại sư huynh.
Nhưng điều nàng không ngờ nhất chính là tất cả các sư huynh tỷ khác đều đang nhìn đến nàng khiến nàng cảm thấy mọi sự đều có vẻ không hề ổn.
“Đừng lo.
Chỉ cần muội hạn chế tiếp xúc với ả Thanh Hà tiên tử đó, thì sẽ không có chuyện muội hại sư phụ đâu.” Quân Cửu khẽ cười.
Bạch Hiểu Hiểu nhìn mọi người, lắc đầu không hiểu.
“Muội đừng tưởng muội không nói thì hôm đó chúng ta không biết muội muốn tự bạo mà chết.”Kim Mặc Nghiên lần đầu hắn nhíu mày nghiêm túc nhìn út muội nhà mình.
Bạch Hiểu Hiểu giật mình một cái, sau đó trân trối nhìn các sư huynh tỷ của mình, lắp bắp nói: “Muội….
chỉ là muội….
Muội không thể tha thứ cho chính mình! Mặc dù sư phụ đã tha thứ cho muội.”
Câu cuối cùng Bạch Hiểu Hiểu nói rất nhỏ, thậm chí còn vô thức đưa tay siết lấy bả vai mình, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh.
An Nhiên xoa đầu nàng, nói: “Muội… bị ngốc à?”
“Hả?”
“Muội tưởng chỉ có mình muội không thể tha thứ cho bản thân mình thôi sao?” Lam Hạo lạnh mắt xuống.
Bạch Hiểu Hiểu ngẩng đầu nhìn các anh chị của mình, lắc đầu không hiểu.
Là thế nào cơ chứ?
“Muội tưởng muội chỉ nhỏ một giọt độc vào trà của sư phụ, vậy là xong sao?” Lưu Nhất Thanh ngồi xuống ở gần một gốc cây gần đó, cười khổ.
“Muội đừng quên, đại sư huynh còn day dứt hơn cả muội.
Huynh ấy đã đóng một ngàn đinh tiêu hồn lên người sư phụ.
Muội nghĩ xem, so với muội, huynh ấy còn thống khổ hơn bao nhiêu cơ chứ?”Hạ Hàn Không vỗ vỗ vai Bạch Hiểu Hiểu.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn sư huynh tỷ của mình, lại thấy gương mặt khó xử của họ.
“Vì muội thuộc người Tát Mãn Tộc, cho nên đối với cảm xúc của những người xung quanh, muội nhạy cảm hơn rất rất nhiều.”
“Tối hôm đó, sư mẫu đến phòng muội, giúp muội ổn định lại tâm tình, chúng ta đều biết cả.” Lục Bắc Quân cười khổ sở.
Và bọn ta cũng đều đứng