"Các ngươi sót mất hai người rồi phải không?"Ánh sáng lóe lên, một sức mạnh to lớn bức lui đám người Bích Nhãn.
Đến khi bụi cát tản bớt, nơi trung tâm căn viện, bên cạnh cây trường kiếm nọ hiện lên hai bóng người mà Yến Hạ rất quen thuộc."Nhị nương! Cha ba!" Yến Hạ hô lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.Nhị nương nháy mắt với Yến Hạ ý bảo nàng cứ yên tâm.
Cha ba lặng lẽ đến gần thanh trường kiếm nọ.
Thanh kiếm vừa to vừa dày như có hơn vạn cân, nhưng dưới bàn tay cha ba, thanh kiếm như hòa thành một thể với y, không tốn chút sức lực nào.Nhị nương và cha ba xuất hiện nhưng tiếng đàn vẫn chưa ngừng lại.
Cục diện thay đổi khiến biểu cảm trên mặt Bích Nhãn bọn họ thêm chật vật, hoang mang.
Nhưng thứ khiến nét mặt bọn họ đại biến là tiếng đàn trên không trung.Phong lôi chấm dứt, tiếng đàn cũng ngưng, lá khô bay tứ tán trong viện rơi xuống đầy mặt đất.Trong viện, cơ thể không còn hơi thở, ngã dưới đất của Diệp Đề đã biến mất tự bao giờ.Hàn ý tràn ngập trong mắt Bích Nhãn, nàng ta kìm nén phẫn nộ, nhìn Yến Lan Đình phía sau Yến Hạ: "Là ngươi?"Cha lớn vẫn không quan tâm tới nàng ta, y cau mày, bên cạnh y xuất hiện thêm một bóng người ôm đàn, nhàn nhạt nói: "Không phải ngươi tưởng bọn ta không có chút phòng bị nào với các ngươi đấy chứ?"Người vừa xuất hiện trước mặt mọi người chính là Diệp Đề mới bị một đao của Bích Nhãn đâm xuyên qua người.Hiện tại y hoàn toàn bình an, không có tí vết thương nào.
Màn sinh tử vừa qua dường như không tồn tại."Cha nhỏ!" Không dám tin những gì đang diễn ra trước mắt, khoảnh khắc trông thấy Diệp Đề, nước mắt Yến Hạ không tự chủ được mà tuôn rơi.
Đến lúc y quay đầu phất tay cười với nàng, Yến Hạ mới nín khóc, mỉm cười.Lúc này, nhị nương và cha ba đã đứng đằng trước, bảo vệ cha lớn.
Yến Hạ vội bước lên nhìn y từ trên xuống dưới, xác định không có vết thương mới nhỏ giọng hỏi: "Cha nhỏ, chuyện là thế nào vậy…""Chỉ là trận pháp thôi ấy mà." Cha nhỏ đáp, sau đó cười nói: "Con tưởng cha nhỏ con dễ chết vậy à?"Tình hình hiện tại không cho phép cha nhỏ phân tâm quá lâu, nói xong y lập tức quay đầu nhìn bọn người Bích Nhãn.
Trận pháp vừa rồi làm ba sát thủ này chật vật không ít, Bích Nhãn phủi bụi đất bám đầy trên vai mình, gương mặt âm trầm, nhấc đao lên, nhíu mày nói: "Rốt cuộc là khi nào?""Lúc các ngươi đặt chân vào đây cũng là lúc bước vào trận pháp của lão đại." Ngón tay cha nhỏ lướt nhẹ trên dây đàn, trầm giọng nói: "Các ngươi đến đối phó thiền chúng mà lại không biết thực lực thật sự của thiền chúng.
Các ngươi nên biết, cho dù chúng ta có rơi vào bước đường nào, các ngươi cũng đừng hòng không gϊếŧ được."Yến Hạ không thể nào miêu tả rõ biểu cảm của cha nhỏ khi nói những lời này, kiêu ngạo, lạnh nhạt, vừa đùa giỡn vừa bướng bỉnh cố chấp.
Yến Hạ quay đầu nhìn các cha mẹ nuôi của mình, nhìn những người bản thân từng thân thuộc nay lại trở nên thật xa lạ.Cha lớn luôn được người ta dìu đỡ, cơ thể yếu ớt có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Nhị nương chống gậy gỗ, bước chân tập tễnh.
Cha ba luôn trầm lặng như sắt thép.
Và cha nhỏ với đôi mắt vô thần, không thấy đường.
Nhiều năm qua, họ sống trên trấn như những người dân bình thường nhất, nhìn bên ngoài không khác gì so với những người trong trấn.
Nhưng khoảnh khắc này, Yến Hạ cảm thấy có một vài thứ đã thay đổi rồi, không còn giống trước nữa.Mặc dù cơ thể khiếm khuyết nhưng giờ khắc này họ mang trên người vị thế sánh ngang thiên hạ.Nhìn khung cảnh đó, Yến Hạ hơi xúc động, như có thể qua đó nhìn thấy dáng vẻ đầy khí phách của họ rất nhiều năm về trước.Đã từng phong hoa tuyệt đại, cho dù qua bao năm tháng, cốt cách vẫn không đổi.Nghe cha nhỏ nói thế, Bích Nhãn bật cười.Tiếng cười của nàng ta có chút ngạo mạn, khó nghe.
Yến Hạ bất giác nhíu chặt mày, thật có cảm giác muốn bịt tai mình lại.Hồi lâu sau, Bích Nhãn mới thôi cười, lạnh lùng nhìn Yến Hạ: "Thủ lĩnh thiền chúng Yến Lan Đình, trận pháp tuyệt thế vô song, từng dùng sức của một người đối kháng với thiên binh Ma giới.
Quỷ Môn đã muốn động thủ, không thể nào không biết."Nét mặt cha nhỏ bình đạm, không lên tiếng.
Ngược lại, nhị nương vứt gậy qua một bên, khoanh tay ung dung nói: "Thế rồi sao?""Nên người sớm đã có chuẩn bị, đâu chỉ mình các ngươi." Dứt lời, Bích Nhãn lại bước về phía về bọn họ.Theo từng bước chân của nàng ta, gió xung quanh viện yên tĩnh lại, thoáng chốc mọi thứ đều yên lặng, tất cả âm thanh đều tan biến.
Sự im ắng này khiến căn viện bị tàn phá hỗn loạn càng trở nên tịch mịch, dường như có bóng ma nào đó đang đè lên căn viện, đè nén đến mức hít thở không thông.Trong cơn tĩnh lặng chết chóc, cha lớn bỏ bàn tay đang che miệng xuống, tiếng ho khan nhẹ dần rồi im bặt, thần sắc y nghiêm trọng hiếm thấy.Từ đó đến nay cha lớn dù gặp chuyện gì cũng không hoảng hốt, chưa bao giờ thấy biến sắc mặt.
Yến Hạ biết, y có phản ứng như hiện giờ là bởi tình huống sắp phải đối mặt e rằng còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng.Giọng nói mang theo cái lạnh của bóng tối vang lên, Bích Nhãn nói: