"Nhưng mà…"Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng không phải vì không hiểu mà vì quá chấn động.Yến Hạ thật khó bình ổn cảm xúc của mình lúc này, những lời của Cung Gian cứ ong ong trong đầu nàng.
Nàng phải cố gắng lắm mới nghe được giọng mình, giọng nàng đã trở nên khản đặc hơn bao giờ hết, "Nhưng mà cha mẹ nuôi không còn nữa.""Họ… biến mất rồi."Yến Hạ kể lại với hắn tất cả những chuyện xảy ra ở Nam Hà trấn ngày đó.Cung Gian cụp mắt nghiêm túc nghe suốt cả quá trình như sợ lỡ mất một câu nào nàng nói.
Kể xong, Yến Hạ quay lại quan sát Cung Gian.
Tứ Tượng Đồ im lặng không lên tiếng.
Cung Gian nhìn Yến Hạ chăm chú đến mi mắt cũng chẳng động đậy.
Thời gian trôi qua, ánh nến lập lòe trên bàn, hồi lâu sau hắn mới cười khổ nói: "Ra là vậy.""Ngươi…" Yến Hạ nghĩ mình nên nói gì đó nhưng nàng thật sự không biết nên nói gì lúc này.Trong lúc Yến Hạ đắn đo, Cung Gian nói tiếp, giọng của hắn vẫn ôn nhu và cung kính như cũ: "Tiểu thư."Yến Hạ ngẩn ra, nàng vẫn chưa quen với xưng hô này.
Yến Hạ đáp khẽ: "Ừ."Cung Gian cúi đầu nói: "Tiểu thư có biết vì sao chủ nhân lại ẩn cư ở Nam Hà trấn nhiều năm mà không chịu rời khỏi không? Vì sao bất chấp tất cả đồng vu quy tận với Quỷ Môn cũng phải bảo vệ tiểu thư chu toàn?""Bởi vì họ muốn bảo vệ an toàn của tiểu thư.
Bởi vì đối với thiền chúng, đối với Ngũ đạo chỉ cần huyết mạch Lạc Thư cung còn thì Ngũ đạo vĩnh viễn tồn tại." Mỗi câu mỗi chữ của Cung Gian đều lọt vào tai Yến Hạ một cách rõ ràng.
Nàng nhìn Cung Gian bước lên hai bước, cúi người nói: "Tiểu thư, xin người hãy theo ta quay về, gây dựng lại Ngũ đạo."Yến Hạ không trả lời ngay.Yến Hạ ở bên cha mẹ nuôi từ thuở bé, cha lớn dạy nàng trận đồ, nhị nương và cha ba chăm sóc nàng, cha nhỏ kể chuyện cho nàng nghe.
Nhưng từ đó đến nay, đây là lần đầu tiên có người nói với nàng, nàng nên làm điều gì đó, nàng phải làm thế nào đây.Thứ ấy không thể dửng dưng làm ngơ cũng không thể buông bỏ, cuối cùng rơi trên người nàng, thứ đó gọi là trách nhiệm.
Trước nay luôn có người chống đỡ giúp nàng, luôn có người bảo vệ nàng phía sau, nàng không cần làm gì cả, càng không cần suy nghĩ quá nhiều, cha mẹ nuôi để cho nàng sống một cuộc sống bình thường và tốt đẹp nhất, để nàng đứng ở nơi cách xa nguy hiểm nhất.Nhưng tất cả mọi thứ cuối cùng cũng tới hồi chấm dứt."Tông chủ." Cung Gian đổi xưng hô với nàng.Yến Hạ bừng tỉnh, quay đầu nhìn Cung Gian, âm thầm nói lời từ biệt với những ký ức bình yên ngắn ngủi ở Nam Hà trấn ngày xưa.
Nàng khẽ gật đầu, nói: "Đưa ta đi gặp bọn họ."Cung Gian ngẩng đầu, khóe môi cong lên, trịnh trọng nói: "Vâng."·Yến Hạ nói chuyện với Cung Gian rất lâu, đến khi nói xong trời đã sụp tối rồi.Hai người mang Tứ Tượng Đồ bước ra khỏi phòng, lúc này mới nhớ ra còn một người đợi bên ngoài từ nãy tới giờ.Đêm xuống, tiểu viện trong khách đ.iếm thêm phần lạnh lẽo, ngọn đèn mờ nhạt chiếu đến góc viện vẽ ra những đường nét không hoàn chỉnh, cũng lờ mờ chiếu rọi bóng người trong viện.Minh Khuynh đứng dưới gốc cây, gió đêm thoáng hơi lạnh thổi tung y bào.
Hắn nghe tiếng bước chân thì chầm chậm quay đầu lại, gật đầu mỉm cười với Yến Hạ."Minh Khuynh công tử." Yến Hạ lí nhí gọi, "Huynh đợi ở đây nãy giờ sao?"Minh Khuynh gật đầu, hắn hiểu nỗi bối rối của Yến Hạ bèn nói: "Không đợi quá lâu đâu."Yến Hạ biết mình với Cung Gian nói chuyện trong phòng quá lâu, nàng cắn môi định lên tiếng thì Minh Khuynh nhìn Cung Gian phía sau nàng, nhìn thấy túi đồ đã chuẩn bị gọn gàng trong tay hắn, "Yến Hạ cô nương định đi rồi sao?"Đây là chuyện nàng thảo luận với Cung Gian lúc nãy, Yến Hạ thuận theo tầm mắt của Minh Khuynh nhìn túi đồ của Cung Gian, do dự giây lát rồi hạ quyết tâm, gật đầu: "Ừ, ta phải đi rồi.""Ừ." Minh Khuynh không hề ngạc nhiên như đã đoán được quyết định của Yến Hạ từ lâu.
Ánh mắt hắn nhìn Yến Hạ vẫn dịu dàng không đổi, nàng bỗng có cảm giác người hắn đang nhìn không phải nàng của hiện tại mà là nàng của tương lai, nàng của rất lâu về sau.Trong lúc ấy, Minh Khuynh thở dài nói: "Cũng được."Câu nói nhẹ nhành lướt qua vành tai như sợi lông vũ, không có trọng lượng nhưng khiến trái tim nàng run rẩy.
Nàng im lặng nhìn Minh Khuynh, nhớ lại hai chữ lúc nãy, cảm thấy những cảm xúc giấu kín trong đáy lòng muốn thốt thành lời cuối cùng lại chìm nghỉm mất tăm mất dạng.Bất chợt nàng không biết phải mở lời từ đâu, nàng tạm biệt Minh Khuynh rất nhiều lần nhưng chưa có lần nào lưu luyến như lần này, tựa như một cái quay đầu là cả đời không còn ngày gặp lại.Yến Hạ bắt đầu lo âu, thậm chí thấy hoảng sợ, nàng lẩm bẩm gọi: "Minh Khuynh công tử…"Thanh âm khàn hơn ngày thường rất nhiều.Minh Khuynh như lại trở về dáng vẻ như mọi khi, tiếng thở dài kia dường như chưa từng tồn tại.
Hắn mỉm cười đáp: "Ừ."Yến Hạ gấp gáp muốn xác nhận một vài chuyện, nàng hỏi: "Khi nào chúng ta mới gặp lại?""Có lẽ…" Minh Khuynh đứng dưới tàng cây, chẳng biết là ánh trăng hay ánh đèn chiếu lên người hắn, ánh sáng trong mắt hắn nhấp nháy, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Có lẽ rất nhanh thôi.""Minh Khuynh công tử còn nhớ…" Yến Hạ hơi khựng lại, gò má phiếm đỏ, lí nhí nói, "Ước hẹn Trung Thu không?"Minh Khuynh không chút do dự gật đầu đáp: "Ừ."Mắt Yến Hạ sáng lên như có vì sao đang chuyển động, nàng cười nói: "Ta sẽ ở Sương thành chờ công tử.""Ừ."Yến Hạ thấy vẫn chưa đủ bèn hỏi nữa: "Sắp tới Minh Khuynh định đi đâu?""Trường Thiện trang." Minh Khuynh không che giấu chuyện của mình, "Độc thương của bạn ta vẫn còn phải điều dưỡng, nếu có thể ta muốn ở lại tới khi hắn khỏe hơn rồi mới rời đi.""Sau này thì sao?" Yến Hạ chớp mắt hỏi một câu không hề suy nghĩ trước, lời vừa buông ra chỉ đổi lại sự yên lặng của đối phương.
Yến Hạ nhận ra đáng lẽ mình không nên hỏi nhiều như vậy, nàng vội vàng giải thích: "Ta không có ý đó, ta chỉ…""Sau này." Minh Khuynh đáp.
Thì ra hắn im lặng không phải vì không muốn trả lời mà hắn đang nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Yến Hạ.
Cuối cùng hắn cười nói: "Thật ra có rất nhiều nơi muốn đi chỉ là không biết liệu có cơ hội được đi.""Vậy ta…" Yến Hạ đương định nói tiếp thì tiếng Tứ Tượng Đồ