Khoảnh khắc nghe người đó gọi cái tên này, Yến Hạ muốn nói hắn nhận lầm người rồi.Nhưng khi thấy biểu cảm hết sức nghiêm nghị của hắn và thanh kiếm vừa bị cha nhỏ ném xuống đất kia, Yến Hạ phản ứng lại ngay.Hắn không nhận nhầm, ngay từ đầu người hắn tìm đã là cha nhỏ, cho nên hắn mới nói trên người nàng có khí tức của Diệp Đề.
Nàng ở cạnh cha nhỏ nên trên người có khi tức tương đồng như y cũng không có gì lạ.
Nhưng mà mãi đến bây giờ nàng mới biết thì ra cha nhỏ còn có cái tên này.
Thì ra tên thật của y là Diệp Đề."Cha nhỏ…" Yến Hạ lên tiếng nhưng không biết giờ phút này mình nên nói gì.Cha nhỏ nghe nàng gọi thì quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ chẳng thể tìm ra vị trí của Yến Hạ nhưng nét mặt lại rất dịu dàng, chỉ là chùm râu trên mặt quá dày, sự dịu dàng y biểu lộ ra ngoài không được bao nhiêu.Yến Hạ vừa thoát chết, nay có cha nhỏ ở đây nàng thấy yên lòng hơn nhiều.
Nàng nắm vạt áo cha nhỏ, quên mất truy cứu chuyện một người mù như cha nhỏ tại sao có được thân thủ như lúc nãy, tại sao khiến một đối thủ mạnh như kia tìm đến.
Nàng chỉ nhìn thanh kiếm dưới đất, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cha nhỏ cẩn thận, kẻ này rất lợi hại.""Ừ." Cha nhỏ đáp rồi quay người lại.
Y không thể nhìn thấy hình dạng của đối phương nhưng chẳng hiểu sao có thể nhanh chóng gọi ra thân phận của hắn: "Một trong tứ đại hộ pháp Quỷ Môn tất nhiên là lợi hại rồi."Tiếp đó y tiến lên một bước, nói với người nọ: "Đúng không, Bạch Phát?"Yến Hạ khựng người lại, đứng sau lưng cha nhỏ quan sát người nọ.
Nàng sực nhớ đến câu chuyện cha nhỏ từng kể với mình lúc trước.Tương truyền, trong thiên hạ có một nơi gọi là Quỷ Môn, nơi có những sát thủ mạnh nhất thiên hạ.
Mà trong đó, được xem là lợi hại nhất có thập đại sát thủ và tứ đại hộ pháp.Tứ đại hộ pháp gồm Bích Nhãn, Hồng Trang, Hắc Y và… Bạch Phát.Ánh mắt Yến Hạ khẽ dao động, nhìn về phía người nọ, nhìn bộ y sam màu trắng, còn có mái tóc dài cũng trắng thuần như tuyết của hắn.Tương truyền Quỷ Môn tồn tại đã lâu, thanh danh rất lớn nhưng hiếm khi xuất đầu lộ diện.
Bọn họ cường đại không ai bằng, không dễ gì xuất thủ nhưng một khi đã ra tay thì chỉ có cảnh tượng máu chảy thành sông.Đây là những gì Yến Hạ được nghe từ câu chuyện của cha nhỏ.
Lúc trước nàng còn nghĩ đến những câu chuyện đó, về sau dần mất hứng thú, bởi trước mắt Nam Hà trấn yên bình chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Yến Hạ càng thêm khẳng định những câu chuyện của cha nhỏ chỉ là câu chuyện mà thôi.Nhưng hôm nay, khi tận mắt chứng kiến những chuyện vừa xảy ra, tất cả như nói với nàng rằng những câu chuyện ấy đều là thật, sát thủ Quỷ Môn, những sự tồn tại thần bí mà lớn mạnh ấy thật sự xuất hiện trước mắt nàng.
Thế giới trong mắt nàng đột nhiên thay đổi hoàn toàn, khiến nàng không nhận ra nổi nữa, bao gồm cả cha nhỏ nàng.Yến Hạ lại nhìn sang cha nhỏ, dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện, không biết cha nhỏ có tính toán gì hay không.Trong lúc Yến Hạ suy tư những chuyện đó, cha nhỏ bật cười lên với Bạch Phát, sờ râu trên mặt nói: "Ta thế này rồi mà ngươi còn nhận ra được sao?"Cha nhỏ chỉ thuận mồm nói vậy thôi nhưng Bạch Phát vẫn chưa buông bỏ cảnh giác, hắn im lặng giây lát: "Ta từng giao thủ với ngươi, tuyệt đối không nhận nhầm."Cha nhỏ nghe vậy không kìm được nhướng mày, bàn tay bất giác sờ lên mặt mình, nở nụ cười mang ý vị không rõ ràng nói: "Mấy lời này mà cô nương nào đó nói chắc ta vui lắm ấy, đáng tiếc ngươi là nam…"Đáng tiếc Bạch Phát không phải người thích đùa giỡn, cũng nghe không hiểu ý cha nhỏ.
Hắn không nhặt kiếm lên, thậm chí không thèm liếc nó một cái, hắn đi thẳng tới trước mặt cha nhỏ và Yến Hạ.Yến Hạ khó hiểu nhìn hắn.
Trong khi đó cha nhỏ hơi lui về sau, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe nói: "Đừng nhìn thanh kiếm đó nữa, vũ khí thật sự của tên này không phải kiếm.""Vậy là cái gì?" Yến Hạ hỏi, nhưng vừa hết câu mới ngỡ ngàng nhận ra thì ra cha nhỏ biết mình đang nhìn cái gì.Cha nhỏ cười, đáp: "Hắn tên Bạch Phát(*), vậy vũ khí của hắn chỉ có thể là…"(*) Tóc trắng.Phần sau cha nhỏ không nói tiếp nữa bởi vì Yến Hạ nhìn thấy, cách chỗ hai người không xa, đầu đường vắng vẻ bỗng nhiên có tiếng gió truyền lại, vô số lá cây, cánh hoa bay tán loạn trong gió.
Giữa trận cuồng phong, dường như có lơ lửng những sợi tơ trong suốt, chúng tỏa ra ánh sáng chói mắt dưới mặt trời.Bạch Phát vẫn đứng ở giữa đường, tà áo bay phần phật trong gió, không chút nhúc nhích.
Nhưng Yến Hạ chợt phát hiện những sợi tơ kia đã bao bọc khắp xung quanh nàng và cha nhỏ.
Sợi tơ nhìn thì mềm mại nhưng thật ra sắc bén như dao, ẩn chứa sát ý.Vũ khí chân chính của sát thủ Bạch Phát chính là ba ngàn sợi tóc trắng."Ngươi bố trí quanh đây bao nhiêu sợi bạc thế?" Lúc này, cha nhỏ như trở về làm một người mù, như không hề biết sát ý bốn phía quanh mình, chỉ tùy tiện hỏi một câu như vậy.Bạch Phát không có ý giấu giếm, nghiêm nghị, trầm giọng đáp: "1534.""E là muốn quấn chúng ta thành cái kén to luôn rồi." Cha nhỏ thì thầm nói, sau đó cười nhạt, "Quà gặp mặt của ngươi cũng được đấy.
Ta nhớ nhiều năm trước hồi ngươi giao đấu với Huyền Dương phái chỉ dùng có 300 sợi.""Đối phó ngươi, phải khác." Giọng Bạch Phát âm trầm lạnh lẽo đáp, "Diệp tiên sinh, mời."Yến Hạ im lặng lắng nghe, không lên tiếng, nàng sực nhớ những lời cha nhỏ nói với mình rất lâu về trước.
Sát thủ tồn tại để gϊếŧ người, sát thủ càng lợi hại càng kiệm lời, nhưng nếu bọn họ chịu ngừng lại nói chuyện với ngươi vậy thì chỉ có một ý nghĩa, đó là tôn kính.Tất thảy khiến nghi hoặc trong lòng Yến Hạ càng lớn.
Rốt cuộc cha nhỏ có thân phận gì mà có thể khiến sát thủ đứng đầu Quỷ Môn đối xử với y như vậy?Sự ngờ vực trong lòng Yến Hạ ngày càng lớn nhưng dưới tình huống hiện tại chuyện nàng cần nghĩ không phải những điều này.Bạch Phát vừa dứt lời, thân hình đã biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, ánh mặt trời hiện ra từ sau gác mái của một tòa lầu cao, vô số sợi tơ xung quanh hứng lấy ánh sáng chiết xạ ra vô số sắc màu khác, rọi vào mắt người khiến Yến Hạ không thể không giơ tay che mắt.Trong lúc ấy, người bên cạnh Yến Hạ có hành động.
Yến Hạ chưa kịp phản ứng gì cha nhỏ đã nắm cánh tay nàng, dẫn nàng xông lên trước.Cha nhỏ hành động cực nhanh, Yến Hạ chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai mình, cảnh sắc bốn bề lướt qua tầm mắt, chẳng mấy chốc đã xuyên qua tầng tầng lớp lớp ánh sáng.
Yến Hạ nghe tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực, đến khi đụng vào lưng cha nhỏ, vội vàng dừng chân nàng mới quay đầu nhìn ra đằng sau.
Phía sau lưng nàng, trên con đường nàng và cha nhỏ vừa đứng, những cánh hoa bay uốn lượn trong gió hễ đến gần thiên la địa võng tạo nên từ vô vàn sợi tơ bạc đều lập tức tan nát, rơi đầy xuống đất.Yến Hạ không biết nàng theo cha nhỏ vượt qua cái nơi đáng sợ đó như thế nào, bây giờ nghĩ lại, không khỏi lạnh sóng lưng."Yến Hạ à, sợ không?" Tiếng của cha nhỏ vang lên, bên trong hàm chứa ý cười đùa.Gian nan lắm mới ra khỏi trận thiên la địa võng đầy sát ý kia, Yến Hạ tất nhiên có sợ nhưng nỗi sợ ít hơn lúc nãy nhiều.
Nàng nắm chặt góc áo cha nhỏ, lắc đầu kiên định nói: "Không sợ.""Nha đầu con to gan vậy từ bao giờ thế?" Cha nhỏ bật cười nói.Yến Hạ nhìn cha nhỏ, nghiêm túc trả lời: "Có cha nhỏ ở đây, con không sợ."Nghe vậy, cha nhỏ không kìm được cười phá lên, "Vậy là biết cha nhỏ không gạt con rồi chứ gì? Giống tên này, hồi xưa ta xử không dưới mười tên." Vừa nói y vừa kéo Yến Hạ ra sau lưng mình.
Giọng điệu nghe thì thoải mái nhưng thần sắc từ đầu tới cuối chưa có phút nào lơi là cảnh giác.
Y thấp giọng nói với Yến Hạ: "Đối phó tên này không khó, khó là không chỉ có mình hắn tới.
Lát nữa con trốn đi, đừng về nhà, ta cản hắn lại, đợi ta giải quyết hắn xong sẽ tới tìm con."Mặc dù Yến Hạ chưa từng đối mặt với tình huống thế này nhưng nàng cũng hiểu trong trận đấu này mình chẳng giúp được gì.
Vì vậy nàng nghiêm túc nghe mỗi một câu của cha nhỏ, không khiến y phải phân tâm là cách giúp đỡ tốt nhất rồi.Nghe rõ lời cha nhỏ xong, Yến Hạ gật đầu một cái thật mạnh, cuối cùng buông tà áo của cha nhỏ ra, nắm chặt hai bàn tay mình thành quyền.Cha nhỏ bật cười, xoa xoa đầu Yến Hạ nhưng y không biết mình làm rối hết tóc nàng rồi.
Y nói tiếp: "Vậy tốt, nhớ đó, tuyệt đối đừng quay lại, tuyệt đối không được để đại ca biết chuyện này."Lúc nói những lời này, biểu cảm của cha nhỏ nghiêm túc một cách bất ngờ.
Yến Hạ khó hiểu bèn lo lắng lên tiếng hỏi: "Tại