Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Tưởng tượng của Yến Hạ dừng lại tại đó, vì ngay lúc này nàng cảm nhận được một thứ.
Đó là thứ cực kỳ quen thuộc với nàng.
Là phần sức mạnh tồn tại trong cơ thể, giống như lúc cha lớn bảo nàng khai trận, nàng có thể cảm nhận được dường như có thứ gì đó chìm sâu dưới hang động, khẽ phát ra kim quang yếu ớt qua vách núi dày đặc. Sức mạnh đó không thuộc bất cứ thế lực nào, chỉ thuộc về Ngũ đạo.
Cảm giác quen thuộc xông thẳng lên đầu, Yến Hạ thoáng sững người, đứng dậy từ bên góc tường, đi theo hướng mà sức mạnh đó truyền tới nhưng trước mặt chỉ là vách tường đen trong thạch thất. Sức mạnh đó đến từ đầu bên kia của bức tường này. Ban đầu vốn dĩ rất yếu ớt nhưng trong lúc Yến Hạ và Minh Khuynh trò chuyện, tựa hồ nó nhận được chỉ dẫn nào đó, ánh lửa nhảy múa trong đêm tối chỉ mình Yến Hạ có thể nhìn thấy. Có vẻ như… đang cố hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Đó là cái gì? Nó hấp dẫn sự chú ý của ai? Nó muốn làm gì?
Yến Hạ không thể nào đoán ra nhưng nàng biết chuyện này ít nhiều có liên quan tới mình. Vì thế nàng đứng dậy, đi thẳng đến bên tường, nhìn chằm chằm vách tường hồi lâu.
Minh Khuynh đã phát hiện ra dị thường của Yến Hạ, hắn im lặng không nói, ánh mắt ghim chặt trên người Yến Hạ.
Yến Hạ nhận thấy ánh mắt của hắn, nàng hoảng hốt, dời tầm mắt khỏi vách tường, quay đầu thấp giọng nói với Minh Khuynh: "Ở đây thật sự chỉ có một bức tường sao?"
Trên tường còn có vết kiếm, là dấu vết để lại từ trận chiến chấn động kinh hoàng nhiều năm trước. Yến Hạ cúi đầu nghi hoặc nhìn vết kiếm đó, cuối cùng nghe Minh Khuynh đáp: "Vốn là vậy."
Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Minh Khuynh chống người đứng dậy, bước chân chậm rãi mà bình ổn bước về bước phía nàng, nói: "Nhưng bây giờ có khi không phải nữa." Hắn cũng muốn biết đằng sau bức tường này rốt cuộc có che giấu bí mật gì. Hắn đứng dưới tường quan sát một lúc rồi thoáng chốc như cảm nhận được điều lạ thường, hắn khẽ phất tay qua một vị trí trong góc, khởi động cơ quan đã bị cát bụi phủ lấp lâu năm. Trong khoảnh khắc cơ quan khởi động, Yến Hạ trông thấy bức tường trước mặt nhúc nhích rồi tách ra, một ngăn tối tinh xảo hiện ra trước mặt hai người.
Bên trong không có thứ gì đặc biệt, chỗ hõm vào trên vách tường cũng chính là ngăn tối bí mật này chỉ có một bức họa nằm lẳng lặng.
Đó là một bức họa không lớn, tranh vẽ một bóng người thuôn dài, một nam tử tuấn dật thanh tú, hắn ngoái đầu mỉm cười, nụ cười đọng lại giữa hoa tươi. Y nhướng đôi mày dài, ý vị bất cần đời tràn ngập trong mắt khiến cả bức họa trong phút chốc trở nên sống động. Dường như Yến Hạ có thể nhìn thấy thần thái nhướng mày cao ngạo của người qua bức họa này, cảm giác chân thực như người trong tranh đang ở ngay trước mắt.
Không hiểu sao Yến Hạ cảm thấy nam tử trong tranh hơi quen.
Không chỉ Yến Hạ mà Minh Khuynh cũng nhận ra điều đó.
Tầm mắt hắn lướt qua Yến Hạ và người trong tranh, nói: "Người trong tranh rất giống cô."
Vừa dứt lời Minh Khuynh nhận thấy mình nói ngược rồi, không phải người nọ giống Yến Hạ mà là Yến Hạ rất giống y.
Mi mắt tương tự, thần thái tương tự, cho dù hai người cách biệt khá lớn nhưng thứ sinh ra từ cốt tủy vẫn có thể khiến người ta vừa liếc mắt là nhận ra điểm giống nhau giữa hai người.
Chuyện này hiển nhiên không phải trùng hợp, trên đời có rất nhiều chuyện trùng hợp nhưng chuyện này khác xa những sự trùng hợp đó, hoặc có thể nói rằng trời cao đã sớm định đoạt.
Yến Hạ không biết bức họa này tồn tại ở đây bao lâu rồi, nàng ngơ ngác đối mặt với người trong tranh, nhìn thấy biến hóa thương hải tang điền qua hàng mi đôi mắt của y, nhìn thấy kim quang quen thuộc trên bức họa, nhìn nó hòa thành một thể với bức họa, nhìn đôi mắt người nọ sinh động như thật trong lớp kim quang, tựa hồ hiện ra chân thực trước mắt.
Cảm giác đó khiến trái tim Yến Hạ rung lên, dường như đã nhận ra điều gì đó.
"Y là… ai?" Yến Hạ lẩm bẩm hỏi.
Minh Khuynh im lặng nhìn bức họa, trong khoảnh khắc tâm tư Yến Hạ rối loạn vô biên, lời nói của hắn như duy tri cho nàng một tia tỉnh táo còn lại: "Ta nghe nói hơn hai trăm năm trước giữa Ngũ đạo và Ma môn từng nổ ra một trận chiến tại nơi này, lúc đó để ngăn cản hành động của Ma môn Ngũ đạo đã mở một trận pháp có thể trấn áp ma loại ở đây. Người khai trận khi đó là thủ lĩnh của Ngũ đạo, Lạc Thư cung cung chủ Văn Bắc Vân."
Trên đời có rất nhiều nơi luôn trở thành trung tâm của mọi tranh chấp, bất kể thời đại nào, ví như vực sâu Thất Hải này. Đại chiến thần ma hơn ba ngàn năm trước, trận chiến giữa Ngũ đạo và Ma môn, hay trận trừ ma hơn mười năm trước, tất cả tranh chấp đó đều có bóng dáng của vực sâu Thất Hải.
Nơi đây lưu giữ quá nhiều vết tích, nhiều đến mức không ai biết chúng vì sao mà có và có từ lúc nào.
Yến Hạ từng nghe tên Văn Bắc Vân rất nhiều lần. Năm xưa cha mẹ nuôi ẩn cư ở Nam Hà trấn chính là vì cứu vị thủ lĩnh Ngũ đạo ấy, sau này Quỷ Môn tìm đến đánh một trận sống chết với cha lớn bọn họ cũng vì muốn tìm người tên Văn Bắc Vân này. Có thể nói người này là khởi nguồn của tất cả mọi chuyện, mà y cũng rất có khả năng là cha ruột của nàng.
"Văn Bắc Vân… rốt cuộc là người như thế nào?" Yến Hạ nhìn người trong tranh, hỏi.
Nàng tự vấn một câu như thế, không cần lời hồi đáp. Nàng chỉ chìm đắm trong những chuyện của quá khứ, hiếu kỳ trước những trận chiến đó, nhưng thật chẳng ngờ, khi nàng vừa nói xong, một âm thanh cất lên trả lời câu hỏi của nàng. Âm thanh đó bỗng nhiên xuất hiện trong thạch thất chỉ có hai người nhưng không phải của Minh Khuynh.
Đó là một thanh âm hơi xạ lạ, hơi trầm thấp: "Ta chính là Văn Bắc Vân."
Khoảnh khắc âm thanh vang lên, Yến Hạ không kịp lấy lại phản ứng, nàng quay đầu nhìn khắp phòng, nhìn Minh Khuynh bên cạnh một cái, loại trừ tất cả khả năng có thể, cuối cùng ánh mắt nàng trở về trên bức họa kia, biểu cảm đầy ngỡ ngàng khó tin.
Người trong tranh vốn dĩ có diện mạo sinh động như thật, giờ khắc này tựa như có sinh mệnh, có thần thái và khí chất của riêng mình. Người đó nhướng mày với Yến Hạ, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng thì nhướng mày cười