Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Yến Hạ nhớ lại rất nhiều năm trước.
Lúc đó nàng còn là tiểu cô nương ngây thơ ở Nam Hà trấn, suốt ngày chạy đi chạy lại giữa nhà và tiệm thuốc, chăm sóc bốn cha mẹ nuôi thân thể bất tiện. Khi đó nàng luôn cho rằng cuộc sống quá giản đơn, mà niềm vui lớn nhất của nàng là chạy đến tửu lâu duy nhất trong trấn ngồi ngẩn ngơ nửa ngày trời chỉ để nhìn ngắm cầm sư đánh đàn sau tấm rèm.
Nay, mười năm thấp thoáng trôi qua, nàng đã không còn là nàng của ngày trước nhưng bóng người sau tấm rèm vàng dường như dần dần chồng lên bóng hình cầm sư ngày ấy.
Năm tháng hồng trần điên đảo, tựa như trở về tửu lâu của mười năm trước, nàng ngồi ở một góc quen thuộc, nhưng khoảnh khắc tia nắng chiếu rọi vào mắt, tiếng hoàng oanh reo hò ngoài khung cửa đánh thức nàng, hóa ra nàng vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.
Người sau tấm rèm chậm chạp ngước mắt lên.
Đôi mắt lạnh lùng, ý cười như có như không, biểu cảm giễu cợt, khí chất cao ngạo.
Đó không phải là cầm sư ôn nhu như ngọc ở Nam Hà trấn, cũng không phải là Minh Khuynh mà Yến Hạ quen biết, người trước mặt đây chỉ có một thân phận đó là ma tôn.
Giấc mộng xưa cũng tan biến theo mây khói từ đây, dường như còn có thể nghe thấy âm thanh vỡ nát, Yến Hạ không biết rốt cuộc mình ôm trong lòng tâm trạng gì, cứ thế bước lên trước. Nàng im lặng nhìn người đó một lúc rồi ngồi xuống trước mặt hắn.
Ma tôn đang ngồi trước giá sách, Yến Hạ ngồi đối diện hắn, hai người im lặng mặt đối mặt. Bên kia có người đã đổ mồ hôi đầy trán.
"Tông… tông chủ, người mau qua đây, người đó là…" Chủ nhân Thần Lâu Viện Nam Cung Huyền không biết chuyện xưa giữa Yến Hạ và Minh Khuynh, thậm chí hắn nghĩ Yến Hạ không biết vị đang ngồi trước mặt mình là ai. Hắn quét mắt nhìn ma quân mấy lần, định nhắc nhở Yến Hạ nhưng lại sợ lưỡi kiếm của ma quân.
Thật may là Yến Hạ nhanh chóng cất lời, kết thúc màn đấu tranh nội tâm của Nam Cung Huyền: "Quân chủ Ma giới, nghe nói ngươi bế quan mười năm, không ngờ đã xuất quan rồi."
Lúc nói chuyện, thần thái của Yến Hạ đã khôi phục lại như bình thường, thậm chí còn thản nhiên hơn ngày thường, nàng cúi đầu nhìn chén rượu đặt trước mặt hắn, do dự giây lát nói: "Rượu ở đây chắc là cất giữ mấy trăm năm rồi nhỉ?"
Minh Khuynh như cười như không, ánh mắt rơi trên người Yến Hạ từ nãy đến giờ, hắn chậm rãi đáp: "Có lẽ vậy, nhưng vẫn được xem là rượu ngon."
Yến Hạ hơi tò mò nhìn bình rượu, sau đó muốn nếm thử mùi vị ra sao, nhưng Minh Khuynh liếc động tác của nàng một cái rồi nói: "Nói chung là ta không uống."
"..." Yến Hạ thu tay lại, nhìn chằm chằm bình rượu như đang suy nghĩ xem rốt cuộc nó có uống được không.
Minh Khuynh khẽ cười, ngã người ra sau, dáng vẻ lười nhác.
Một người là tông chủ Ngũ đạo, một người là quân chủ Ma giới, thế mà bây giờ lại ngồi thảo luận chuyện uống rượu, người ta nhìn vào cảm thấy đây là một chuyện thật khó tin, ít nhất trong mắt Nam Cung Huyền đây là chuyện quá đáng sợ. Hắn hết nhìn Yến Hạ rồi lại nhìn Minh Khuynh nhưng hai người họ chẳng nhìn hắn lấy một cái, thế là hắn bèn chuyển ánh mắt cầu cứu sang Tứ Tượng Đồ đang bay lơ lửng bên cạnh, muốn tìm chút manh mối từ nó.
Nhưng hắn tuyệt vọng phát hiện ra rằng nét mặt của người trong tranh còn ngỡ ngàng hơn cả hắn, hắn ngây người một lúc, sau đó càng thêm hoang mang.
Yến Hạ cũng không muốn uống rượu thật, nói xong những lời đó ý cười trên môi nàng càng đậm, nói với Minh Khuynh: "Tâm trạng của ma quân không tệ nhỉ?"
Minh Khuynh đáp "Ừ", không nói là tốt hay không tốt, chỉ nói: "Sao vậy?"
Yến Hạ đã nghĩ xong lời cáo từ, không chút chần chừ nói: "Nam Cung Huyền là chủ nhân Thần Lâu Viện của Ngũ đạo ta, lần này bất cẩn xông vào nơi đây mạo phạm Ma quân, ta thay hắn xin lỗi ngươi, không biết Ma quân có thể để ta đưa hắn rời khỏi đây hay không?"
Minh Khuynh lại bật cười, hắn không nhiều lời chỉ phất phất tay áo ý bảo cứ đi đi.
Yến Hạ không ngờ chuyện lại dễ dàng như vậy, trong lòng bất giác sinh ra dự cảm không lành. Nàng đứng dậy, dẫn Nam Cung Huyền đi ra khỏi phòng nhưng nét mặt Nam Cung Huyền bên cạnh rất căng thẳng.
Yến Hạ mở cửa phòng, dẫn theo Nam Cung Huyền và Tứ Tượng Đồ bước ra ngoài.
Chân vừa bước ra khỏi cửa, nàng lại trở lại trong căn phòng đó.
Nàng cứ tưởng mình thoát khỏi rồi chẳng ngờ lại quay trở về lần nữa.
Vị Ma quân đại nhân kia vẫn đang ngồi ở vị trí cũ, như đã sớm đoán được tình huống này. Yến Hạ nhìn hắn qua tấm rèm mông lung, kinh ngạc trong một giây ngắn ngủi rồi bình tĩnh lại, sau đó nàng ra hiệu với Nam Cung Huyền rồi bước tới trước mặt Minh Khuynh, "Ra là vậy, chả trách Nam Cung viện chủ bị nhốt ở đây."
Nam Cung Huyền bất lực cúi đầu, bộ dáng thật mệt mỏi.
Yến Hạ nói tiếp: "Nhưng tại sao… ma quân ngươi cũng ở đây?" Nói đến đấy, ánh mắt nàng lóe lên, chẳng rõ là lo lắng hay không biết xử trí thế nào, hoặc là cả hai đều không, nàng lẩm bẩm nói: "Ngươi bế quan mười năm là vì sức mạnh chưa khôi phục ư?"
Minh Khuynh nhàn nhạt liếc Yến Hạ một cái, nụ cười giễu cợt vẫn treo trên môi. Trước gương mặt này, Yến Hạ không tìm thấy bất cứ cảm giác quen thuộc nào trên người hắn.
Yến Hạ bừng tỉnh, nghĩ đến lập trường của hai người hiện tại, nàng còn hỏi vấn đề này hắn không trả lời cũng phải. Cứ xem như đây là lời nói đùa của nàng thôi, nhưng nàng chưa kịp nói tiếp thì Minh Khuynh đã đáp, hắn "Ừm", tùy tiện nói: "Sức mạnh này hơi khó khống chế thật."
Dưới lập trường của Ngũ đạo thì đây hẳn là tin tức tốt. Mặt ngoài Yến Hạ thản nhiên nhưng trong lòng lại nghĩ như thế.
Nhưng Nam Cung Huyền bên kia khổ sở giải thích hoàn chỉnh ý của Minh Khuynh: "Trước kia hắn san bằng mấy ngọn núi chỉ bằng một chưởng…"
Yến Hạ: "..."
Minh Khuynh lấy đâu ra một món ngọc khí, bấy giờ đang đùa nghịch trên tay, nhàn nhã nói: "Ta sợ khống