Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Khi thời gian qua đi để lại quá nhiều dấu chân lên ký ức, rất nhiều chuyện không còn quan trọng nữa, rất nhiều ký ức cũng trở nên mơ hồ.
Nhưng Minh Khuynh nhớ rất rõ biến cố làm thay đổi cả quỹ đạo cuộc đời hắn vào năm tám tuổi ấy.
Minh Khuynh lúc đó là tiểu thiếu gia chưa trải sự đời của Minh gia, hắn hẹn Phó Nhiên đến Bích Lam sơn chơi nhưng hắn đứng đợi Phó Nhiên dưới chân núi hơn nửa ngày trời cũng không đợi được. Sau đó hắn bị người của Vô Ưu Cốc bắt đi, bọn chúng nhốt hắn vào địa lao tăm tối không thấy ánh mặt trời.
Minh Khuynh còn nhỏ không hiểu gì cả, cảm giác duy nhất khi ở trong địa lao chỉ có sợ hãi và sợ hãi, hắn cuộn mình một góc trong địa lao, nghe tiếng nước nhỏ tí tách trên nền đất mà không dám ngủ, chờ đến khi trời sáng.
Hắn biết Minh gia chắc chắn sẽ phái người đến cứu hắn, hắn ôm hy vọng chờ đợi như thế ngày này qua ngày khác, không biết chờ đến bao giờ.
Cơ thể hắn ngày càng yếu ớt, ý thức ngày càng mơ hồ, sau này dường như hắn chỉ mơ màng hồi tưởng những chuyện trong quá khứ, không dám nghĩ đến hiện tại càng không dám vọng tưởng tương lai, hắn chỉ còn cách gắng gượng, dốc toàn bộ sức lực mà sống tiếp.
Đến một ngày nọ, cuối cùng cũng có người xuất hiện dẫn hắn ra khỏi địa lao.
Hắn bị vứt ở một nơi hoang dã ngoài Vô Ưu Cốc, không ai quan tâm hắn còn sống hay đã chết.
Hắn ở thâm cốc hai ngày trời, cố sức tìm quả dại ăn cho qua cơn đói, sau đó lê lết thân mình ra khỏi sơn cốc.
Chỉ cần trở về là ổn cả thôi, chỉ cần về tới Minh gia thì khổ nạn sẽ kết thúc thôi. Suy nghĩ này chống đỡ giúp hắn ra khỏi nơi hoang dã ấy. Hắn quần áo rách rưới đi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến một thành trấn, hắn liên lạc được với Minh gia nhưng thật không ngờ rằng sau khi người Minh gia đến không những không đón hắn về nhà mà còn muốn… gϊếŧ hắn.
Bọn họ nói hắn không còn là thiếu gia của Minh gia nữa, hắn là kẻ phản bội của Trung Nguyên chính đạo, hắn là kẻ gieo rắc tai họa cho Trung Nguyên, dẫn đến nội chiến, tuổi nhỏ mà tâm địa tàn độc, bọn họ muốn gϊếŧ hắn trừ hại cho Trung Nguyên.
Những lời bọn họ nói hắn nghe không hiểu câu nào, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao cha mẹ không tới gặp hắn, tại sao trong một đêm mọi thứ lại biến thành thế này.
Hắn không chết, hắn may mắn trốn thoát khỏi đó, nhưng từ đó về sau hắn biết mình không thể quay về được nữa, hễ hắn xuất hiện trước mặt mọi người bọn họ sẽ đuổi gϊếŧ hắn không ngừng nghỉ. Hắn chỉ đành trốn ở một nơi hoang vắng, không dám bước chân ra ngoài dù chỉ nửa bước. Tiểu thiếu gia Minh gia ngày ấy khốn khổ như một tên ăn mày, từ không cam tâm, sợ hãi đến cuối cùng chỉ còn thiết sống từng ngày trong chết lặng.
Mãi cho đến một ngày, giữa cánh rừng tuyết phủ trắng xóa, hắn co ro tỉnh lại trong cơn đói khát và lạnh lẽo, hắn nhìn thấy một nam tử cao to đứng bên cạnh mình.
"Ngươi là ai?" Minh Khuynh khỏi, sau đó chợt nhớ ra điều gì, nói tiếp, "Ngươi đến gϊếŧ ta ư?"
Nam tử nghe vậy thì khẽ cau mày, giữa mi tâm có một nếp nhăn hằn rất sâu, y lắc đầu nói: "Không phải."
Minh Khuynh đánh giá người đó một lượt, cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên túi nước giắt bên hông y, thiếu niên liếm đôi môi khô khốc của mình, hỏi: "Có thể cho ta một chút nước không?"
Nam tử nhướng mày, cúi đầu nhìn túi nước, từ chối thỉnh cầu của hắn: "Không được, đây là rượu."
"Ồ." Ánh mắt Minh Khuynh lóe lên tia thất vọng nhưng nam tử đó nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng ta có mang chút đồ ăn, ngươi có muốn không?"
Đôi mắt Minh Khuynh sáng rực lên, gật đầu liên hồi. Nam tử lấy ra một ít lương khô đưa cho hắn, Minh Khuynh cầm lấy cẩn thận cắn từng miếng. Hắn ăn rất chậm nhưng dường như ăn mãi không no, hắn ăn rất lâu, nam tử cũng kiên nhẫn chờ bên cạnh rất lâu, đến khi Minh Khuynh ăn xong, ánh mắt có chút sợ sệt đánh giá nam tử. Y vươn tay dịu dàng xoa đầu hắn, nở nụ cười chua xót nói: "Theo ta đi."
Minh Khuynh ngẩng đầu nhìn y, ánh trăng chiếu sáng một nửa gương mặt y, một nửa mặt chìm trong bóng tối khiến gương mặt góc cạnh thêm đậm nét. Lúc đó Minh Khuynh không hề do dự, hắn gật đầu: "Được."
Không hỏi y là ai, cũng không hỏi sẽ đi đến nơi nào.
Sau này Minh Khuynh mới biết nam tử đó tên Diệp Thiện là minh chủ Thiên Cương Minh, là thủ lĩnh chính đạo Trung Nguyên.
Diệp Thiện âm thầm giữ hắn lại, giấu hắn ở một sơn trang, sơn trang đó tên là Bắc Nghiên trang.
Minh Khuynh trở thành đệ tử của Diệp Thiện.
Những ngày sống ở Bắc Nghiên trang, hắn được biết chủ nhân nơi này là một nam tử tên Tuân Chu nhưng hắn không hề biết chủ nhân thật sự của Bắc Nghiên trang chính là Diệp Thiện.
Tuân Chu chưa từng gặp Minh Khuynh, cũng không biết thân phận của hắn. Vì vậy Diệp Thiện nghĩ cho hắn một thân phận mới. Từ đó hắn có tên gọi mới là Túc Thất.
Bắc Nghiên Trang nằm dưới chân núi cách Thiên Cương Minh không xa, gần đó có một mật đạo có thể thông tới Thiên Cương Minh. Mỗi lần Diệp Thiện đến Bắc Nghiên Trang đều đi theo con đường đó, thường xuyên dạy Minh Khuynh tu luyện pháp thuật, hắn cũng không cần phải trốn chui trốn nhủi mà có thể tự do đi lại trong sơn trang, ngoại trừ một nơi.
Ở trung tâm Bắc Nghiên Trang có một bức tường rất cao, đằng sau tường là một tòa lầu gác đen ngòm, mỗi khi đến gần Tuân Chu chỉ đứng ngoài tường trông về phía lầu gác đó, chưa bao giờ đặt chân vào.
Minh Khuynh lúc ấy cũng từng hỏi Tuân Chu trong đó có thứ gì nhưng Tuân Chu đáp rằng mình không biết, chỉ có Diệp Thiện mới biết trong đó rốt cuộc có cái gì.
Minh Khuynh nghĩ rằng mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước vào trong lầu gác đó, mãi cho đến một ngày nọ, mười mấy người chính đạo Trung Nguyên đến bái phỏng Bắc Nghiên Trang, mà trong số bọn họ có cả người của Minh gia. Lo lắng bị bọn họ nhận ra nên Minh Khuynh vội vã tìm chỗ trốn, sau đó vô tình đi vào tòa lầu gác kia.
Hắn gặp được một người trong ấy.
Hoặc cũng không hẳn là một người mà là một bóng đen lơ lửng giữa hư vô.
"Ngươi là ai?" Trong lầu gác u ám, Minh Khuynh nhìn chằm chặp bóng đen đó, hắn ta bị nhốt ở nơi bức bách này cũng giống như bản thân mình hiện tại vậy.
Bóng đen nhìn lại hắn, Minh Khuynh có thể trông thấy đôi mắt của nó trong bóng tối, một đôi mắt đỏ ngầu. Hắn nghe bóng đen đó nói: "Ta là ma."
Giọng nói của nó cũng giống như đến từ hư vô, không thuộc về bất cứ nơi nào nhưng dường như lại xuất hiện trong sâu thẳm đáy lòng hắn.
Lúc đó cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Minh Khuynh, hắn muốn rời khỏi đây nhưng ngặt nỗi đám người chính đạo Trung Nguyên vẫn còn ở bên ngoài, hắn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành đứng yên một chỗ.
Hắn lại nghe thấy âm thanh như phát ra từ đáy lòng mình ấy: "Ngươi đang sợ cái gì?"
Minh Khuynh đứng im không trả lời.
Giọng nói đó lại tiếp tục: "Sợ ta hay sợ đám người ngoài kia?"
Ngón tay Minh Khuynh đã đặt lên cánh cửa, chỉ cần hắn đẩy nhẹ một cái là có thể mở cánh cửa này ra sau đó rời khỏi đây. Nhưng giọng nói đó khiến hắn phải khựng lại, thật ra đi hay ở đối với hắn chẳng có gì khác biệt.
Hắn bình tĩnh lại, quay người hỏi bóng đen nọ: "Ngươi không thể rời khỏi đây có đúng không?"
Bóng đen cười lạnh: "Ngươi cũng vậy."
Minh Khuynh không để ý câu nói của hắn ta, tiếp sau