Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Năm xưa Túc Thất thống lĩnh Trung Nguyên chống lại Thập Châu và Huyền Giới lập vô số công lao, trở thành anh hùng trong thời loạn thế của tất cả mọi người.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, hóa ra anh hùng của bọn họ lại là nguồn cơn của phong ba của năm nào, là phản đồ của chính đạo, là tiểu thiếu gia bị Minh gia trục xuất khỏi gia môn năm đó.
Anh hùng được mọi người tôn kính trở thành phản đồ, bị cả Trung Nguyên truy sát, từ đó nơi ở của hắn tại Thiên Cương Minh cũng trở thành cấm địa không ai đặt chân tới.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Hạ cắt đuôi tên đệ tử Thiên Cương Minh đi theo rồi leo tường vào trong, mỉm cười nhìn Minh Khuynh trong Tứ Tượng Đồ: "Chỗ này là…"
Lời còn chưa nói hết, nhìn khung cảnh trước mắt nàng đành khựng lại.
Căn viện trước mắt còn hoang lạnh cũ kĩ hơn nàng tưởng, cây cối trong viện mọc um tùm chẳng ai cắt tỉa che khuất mọi tầm nhìn. Yến Hạ giơ tay vén lá cây ra mới nhìn thấy căn lầu gác im lìm khóa chặt cửa phía sau.
Yến Hạ không nói gì, Minh Khuynh rất bình tĩnh đáp: "Ừ, chỉ tiếc là bây giờ không còn nhìn ra diện mạo ban đầu nữa rồi."
Nghe vậy, Yến Hạ vòng qua đám cây cỏ đến trước lầu gác, không chờ Minh Khuynh lên tiếng nàng giơ tay đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trong lầu gác làm Yến Hạ hơi bất ngờ. Một tòa lầu gác to như vậy, còn là nơi ở của minh chủ Thiên Cương Minh nhưng Yến Hạ chỉ có thể hình dung bằng hai từ rộng và trống trải.
Căn phòng rất rộng, bàn ghế giá sách còn để nguyên chỗ cũ nhưng vật trang trí vốn có thì không còn nữa. Trên giá sách chỉ còn trơ trọi vài quyển sách, tủ bàn ghế còn dấu vết bị lục soát, bụi bặm tích tụ bên trên mấy chục năm.
Yến Hạ từng đến chỗ ở của Minh Khuynh ở Bắc Nghiên Trang, tuy căn phòng đó lâu ngày không có người ở nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, dường như vẫn đang đợi một ngày chủ nhân của nó trở về sống cuộc sống như ngày xưa.
Nhưng tòa lầu gác này lại lạnh lẽo đến đáng sợ, căn phòng trống trải không có dấu vết từng có người ở, không khí tăm tối âm u như nhà lao.
Giọng Minh Khuynh truyền vào tai Yến Hạ: "Chắc bọn họ lục soát xong thì mang những đồ cần mang đi hết rồi."
Năm đó thân phận của Túc Thất bại lộ là đả kích rất lớn với Thiên Cương Minh, bọn họ đương nhiên phải đề phòng hắn, nơi hắn từng ở cũng phải tra xét lục soát một lượt.
Yến Hạ hiểu nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề.
"Đây là nơi huynh ở khi đó à?" Quên đi những thứ không vui, Yến Hạ nhẹ nhàng hỏi.
Minh Khuynh cười cười gật đầu: "Ừ." Hắn nhìn cái bàn đặt trước cửa sổ, thấp giọng nói, "Ta thường ngồi ở đó đọc sách."
Yến Hạ nhìn theo tầm mắt của Minh Khuynh, bên đó có cái bàn đã cũ, bụi phủ kín trên mặt bàn. Yến Hạ bước đến gần, bút mực và giấy trên bàn đã bị lấy đi từ lâu rồi, Yến Hạ chỉ có thể tưởng tượng cảnh lúc trước Minh Khuynh ngồi ở đây.
Minh Khuynh nói: "Phong cảnh ngoài cửa sổ này rất đẹp, đặc biệt vào mùa xuân và mùa thu có thể nhìn thấy Cương Phong Tháp, còn có hành lang và lối đi nhỏ bên dưới. Rất nhiều việc ở Thiên Cương Minh cần ta giải quyết, ngồi ở đây vừa vặn có thể nhìn thấy đệ tử Thiên Cương Minh đến tìm ta."
Thiên Cương Minh không phải Ngũ Đạo, không chỉ giải quyết những chuyện trong nội bộ Thiên Cương Minh đây mà còn những việc của tam môn thất phái, bát đại thế gia đều phải thông qua quyết định của Thiên Cương Minh. Yến Hạ biết số lượng công việc cần xử lý ở Thiên Cương Minh mỗi ngày phải gấp mấy lần công việc của Ngũ Đạo. Đống việc phải xử lý mỗi ngày của nàng đã đủ rắc rối rồi, thế những chuyện Minh Khuynh phải đối mặt mỗi ngày lúc trước còn rắc rối cỡ nào, hắn phải tốn bao nhiêu tâm sức chứ.
Yến Hạ phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bấy giờ đang là mùa hạ, cây xanh ngoài lầu gác che khuất tầm nhìn, nếu là ban nàng còn nhìn thấy một màu xanh biếc, bây giờ chỉ có ánh trăng chiếu xuống mái hiên, bóng lá cây đan xen dưới ánh trăng làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo u tối.
Không nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp mà Minh Khuynh nói, Yến Hạ chỉ đánh tưởng tượng trong đầu. Năm đó khi còn là minh chủ Thiên Cương Minh Minh Khuynh ngồi bên cửa sổ, tay cầm quyển sách, ánh nắng xuyên qua gác mái rọi vào trong phòng, vệt nắng dịu nhẹ in lên đường nét gương mặt hắn, cơn gió thổi động lá cây ngoài khung cửa, tiếng chim hót ríu rít, tiếng bước chân của chúng đệ tử Thiên Cương Minh đi qua đi lại, dòng thời gian lặng lẽ trôi chảy.
Có lẽ đó là khung cảnh của ngày ấy.
Yến Hạ nghĩ vậy, ánh mắt bất giác quét qua căn phòng bụi bặm hiện tại, trong lòng khó tránh khỏi chua xót vô cùng tận.
"Thật đáng tiếc." Yến Hạ lẩm bẩm nói.
Minh Khuynh bật cười: "Có gì