Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Vào khoảnh khắc Văn Bắc Vân xuất hiện, tất cả đệ tử Ngũ Đạo đồng loạt tiến lên. Nhiều đệ tử chỉ mới nhập môn mấy năm, thậm chí trận pháp cũng chưa học được mấy cái nhưng bọn họ đều cố gắng hết sức gia tăng sức mạnh cho trận pháp kia. Ánh sáng vốn dĩ đã ảm đạm trên trận pháp lại tỏa sáng muôn trượng, ánh sáng xông thẳng lên bầu trời, nhốt chặt người ở trung tâm quang trận.
Quỷ Môn chủ nhìn chằm chằm Văn Bắc Vân, đến lúc này ông ta mới có phản ứng.
Ông ta bật cười.
Tuy rằng cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, nhìn chẳng khác nào bức tượng không có cảm xúc. Ông ta từ từ đưa tay lên, vô số tia sáng quấn trên từng ngón tay bàn tay như muốn dùng toàn lực chế trụ ông ta nhưng vẫn chưa đủ ngăn cản động tác của ông ta. Thanh kiếm trong tay Quỷ Môn chủ chầm chậm giơ lên cao, sau đó chỉ thẳng về phía Yến Hạ và Văn Bắc Vân.
"Các ngươi tưởng như vậy là có thể giữ chân ta?"
Vô số đệ tử vây xung quanh trận pháp, người Quỷ Môn chủ nằm trong trận, giọng nói khếch tán ra ngoài nghe vô cùng rõ ràng.
Yến Hạ không chút do dự đáp: "Ta không nhốt được ngươi nhưng bây giờ thì sao?" Sau lưng nàng còn có Văn Bắc Vân và chúng đệ tử Ngũ Đạo, tất cả cùng xuất thủ thì Quỷ Môn chủ định thoát thân thế nào?
Nhưng Quỷ Môn chủ lại bật cười như cảm thấy câu nói của Yến Hạ chỉ là trò đùa chẳng chút thú vị.
Tiếng cười tắt dần, một loạt âm thanh đột ngột vang lên từ phía sau, đám người đen ngùn ngụt đang xông về phía Ngũ Đạo.
Ngay tức khắc, Yến Lan Đình phía sau nhận ra lai lịch đám người nọ: "Là Huyền Giới."
Không biết từ bao giờ Quỷ Môn chủ đã khai thông cánh cửa Huyền Giới, dẫn đám người Huyền Giới tiến vào đây.
Nghe Yến Lan Đình nói vậy, mặt ai nấy đều biến sắc. Đối phó với một mình Quỷ Môn chủ đã khó khăn rồi nay lại thêm tình huống này. Đừng nói là Ngũ Đạo mà cả Trung Nguyên cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây, rốt cuộc phải ứng phó tình huống trước mắt này thế nào, đầu óc Yến Hạ không ngừng xoay vần nhưng hỗn loạn không có đầu mối gì. Ngũ Đạo không phải đối thủ của bọn họ, lúc nãy nàng còn nghĩ rằng chỉ cần Ngũ Đạo cùng đồng tâm hiệp lực thì có thể đánh lại Quỷ Môn chủ nhưng bây giờ Huyền Giới cũng tới rồi, cuộc diện xoay chuyển, đệ tử Ngũ Đạo có nhiều đến mấy cũng không biết phải làm sao mới đối phó được với đám cao thủ Huyền Giới đông đảo thế này?
Nàng đứng lặng, thầm nghĩ mình phải lập tức đưa ra quyết định.
"Các ngươi nhốt được ta cũng không thắng nổi nhiều cao thủ Huyền Giới thế này." Giọng Quỷ Môn chủ lại vang lên, ông ta nói, "Ngươi phải ứng phó như thế nào?"
Thế cục hai người như đang trên bàn cờ, bọn họ đánh từ Bắc Môn đến đây, người thấy chiêu cản chiêu, có người luôn chiếm thế thượng phong, hôm nay cũng đã đến lúc quyết chiến phân thắng bại.
Rốt cuộc điểm nào mới là điểm để giành chiến thắng của nàng?
Yến Hạ không trả lời câu hỏi của Quỷ Môn chủ. Nàng hơi ngước mắt nhìn về phương xa.
Đó là phương hướng của Bắc Môn.
Quỷ Môn chủ đợi bọn người Huyền Giới đến cũng như nàng đang đợi một người.
Nhưng người nàng đợi…
Yến Hạ bỗng ngẩn người vì trong tầm mắt của nàng xuất hiện thấp thoáng rất nhiều bóng người.
Ý cười nổi lên trong mắt Yến Hạ, nàng quay đầu nhìn Quỷ Môn chủ, lấy lại quyết tâm, hoàn lại câu nói vừa rồi cho ông ta, nàng trầm giọng nói: "Lần này ngươi phải ứng phó thế nào đây?"
Nàng vừa nói xong, vô số bóng người bất ngờ xuất hiện trên đỉnh Thương Nam Sơn, người nhuốm màu sương gió, binh khí trong tay đều đã xuất khỏi vỏ, nhất tề vây quanh đám cao thủ Huyền Giới và sát thủ Quỷ Môn. Bọn họ tới từ Bắc Môn và các môn phái trong chính đạo Trung Nguyên, mục đích đến chỉ có một.
"Hôm nay, chuyện giữa Trung Nguyên và Quỷ Môn phải chấm dứt." Người lên tiếng là minh chủ Thiên Cương Minh Tần Hàn. Y đi xuyên qua dòng người đến bên cạnh đứng sóng vai với Yến Hạ và Văn Bắc Vân, sau lưng là hàng ngàn hàng vạn cường giả chính đạo.
Yến Hạ vẫn luôn chờ bọn họ nhưng nàng thật sự không dám xác định liệu bọn họ có tới hay không. Nàng đang đánh cược một ván, và nàng cược thắng rồi.
"Năm xưa, có kẻ mưu đồ chia rẽ nên Thiên Cương Minh và tam môn thất phái mới nợ Ngũ Đạo nhiều như vậy. Tuy bao nhiêu năm qua không chịu thừa nhận nhưng sự thật người sai là chúng ta." Tần Hàn đầy phòng bị nhìn Quỷ Môn chủ nhưng lời nói rất bình tĩnh thận trọng. Những lời này của y là nói với Yến Hạ và Ngũ Đạo: "Hôm nay cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội trả món nợ này. Mặc dù không thể bù đắp những mất mát đã qua nhưng vẫn hy vọng Yến tông chủ… cho chúng ta một cơ hội."
Yến Hạ không đáp vì quyền lên tiếng vốn dĩ chẳng thuộc về nàng.
Có người trả lời Tần Hàn thay nàng: "Tới giúp đỡ mà cũng lắm lời vậy. Chỉ có các ngươi là chính đạo còn bọn ta là tà môn ngoại đạo à?"
Người nói là Văn Bắc Vân. Tần Hàn nghe vậy thoáng ngẩn ra, bị Văn Bắc Vân nói đến không biết phải đáp thế nào. Hồi lâu sau y mới phun ra một câu: "So với Thiên Cương Minh hiện tại, Ngũ Đạo càng xứng đáng với hai chữ 'chính đạo'."
"Nếu đã cùng là người của chính đạo vậy còn nói nhiều thế làm gì?" Văn Bắc Vân cười vô tư, "Bây giờ ngươi chỉ cần đối phó kẻ địch chung là được rồi."
Năm xưa Ngũ Đạo từng đối mặt với họa diệt môn, Văn Bắc Vân và rất nhiều người khác đã đi qua trận chiến năm ấy, rất nhiều ký ức nhìn thấy nghe thấy vĩnh viễn còn lưu giữ trong tim. Từ tha thứ nói ra thì dễ nhưng muốn thật sự bỏ qua tha thứ thì không chỉ là một hai câu nói đơn giản mà phải trải qua biết bao sóng gió mới có thể có đủ dũng khí và hạ quyết tâm.
Ân oán bao năm, ngày hôm nay cuối cùng cũng được hóa giải.
Tần Hàn bỗng cất tiếng cười to, rút vũ khí ra, bước lên trước một bước nhìn Quỷ Môn chủ ở giữa trận pháp, lớn tiếng nói: "Đã vậy thì chúng ta cùng đối phó kẻ địch chung!"
Văn Bắc Vân cũng cười, nháy mắt với Yến Hạ. Trận pháp lại mở ra, Yến Hạ hành động mau lẹ, đồng thời Văn Bắc Vân bên cạnh cũng lập tức ra tay. Sau lưng họ, đệ tử Ngũ Đạo, đệ tử Thiên Cương Minh và đệ tử tam môn thất phái đã chuẩn bị sẵn sàng.
Trận quyết chiến thật sự chính thức bắt đầu, thế lực các bên lao vào vòng chiến, ra tay không chút lưu tình. Yến Hạ mở trận, thủ lĩnh các môn phái cũng lần lượt mở kiếm trận trợ giúp, nhốt chặt Quỷ Môn chủ trong trận. Mấy người Thiền chúng đứng quan sát trận chiến từ xa, đôi mắt Yến Lan Đình thoáng hiện lên ý cười, thấp giọng nói với những người bên cạnh: "Còn nhìn gì nữa, các ngươi cũng đi qua giúp đỡ đi."
"Đại ca…" Lâm Mạn Thảo lo lắng nhìn Yến Lan Đình, lắp bắp định nói gì đó nhưng Yến Lan Đình đã nhấc đao lên, quay đầu nói: "Thiền chúng có lúc nào sợ chết đâu?"
Không có, chưa bao giờ có.
Lâm Mạn Thảo nhướng mày mỉm cười, Sở Hàn và Diệp Đề cũng cầm vũ khí của mình lên, trở lại chiến trường.
·
Nhưng mọi việc không bao giờ