Sửng sốt một chút, Chân Tiểu Tiểu mới kịp phản ứng lại, hoá ra chính Kỷ Thanh Y ra lệnh cho Đồng Chiến cản mọi người rời đi.
Mục tiêu quan trọng nhất khi vào rừng của tất cả đệ tử tinh anh chỉ có một, đều là lấy được tim nhện.
Bảng giá mà Dược Các đưa ra thật sự quá cao, cao đến mức có thể khiến nhiều kẻ liều mạng tranh đoạt.
Để bản thân không gặp phải phiền toái, Kỷ Thanh Y quyết định phong tỏa tin tức!Cho nên Tương Khiêm, Lạc Nhĩ, Tiểu Chúc Chúc … kể cả mình, không ai có thể rời đi nơi đây trước khi chiến đấu kết thúc.
Biết rõ hiện tại không có chút khả năng nào thay đổi quyết định đó, Chân Tiểu Tiểu lập tức chớp chớp mắt, giọng điệu mềm nhũn, hai lúm đồng tiền trên má sâu hút.
“Đương nhiên, Kỷ sư huynh lợi hại nhất, ta chỉ muốn dẫn người tới một góc nghỉ ngơi, tránh cho thời điểm sư huynh thi triển quyền cước, lại bị bọn họ vướng tay vướng chân.
”Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại của tiểu mỹ nhân khiến Kỷ Thanh Y vô cùng hưởng thụ, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Chân Tiểu Tiểu bằng ánh mắt trấn an, rồi tiếp tục nhào tới chiến đấu với nhện hoàng.
Chân Tiểu Tiểu đẩy ra Đồng Chiến đang chắn trước người, cùng Tiểu Chúc Chúc, Tương Khiêm và Lạc Nhĩ ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ bên cạnh trận pháp.
Thân cây này thô to, năm người cũng không thể ôm hết, nhìn qua vững vàng rắn rỏi, có thể giúp mọi người cản lại một phần gió dữ.
“Trước tiên đợi ở đây một lát.
” Chân Tiểu Tiểu xoa xoa huyệt thái dương.
Tiểu Bát Nhãn đột nhiên suất lĩnh đàn thú xuất hiện đã hoàn toàn đảo lộn kế hoạch của nàng, hiện tại Tương Khiêm và Lạc Nhĩ còn bị vây trong trận, nên nàng càng khó tuỳ ý hành động.
Thấy Chân Tiểu Tiểu, tên ngốc, hai đệ tử Dược Các ngoan ngoãn ngồi xổm một góc trận pháp, không tiếp tục ồn ào muốn rời đi, Hồng Loan và Đồng Chiến cũng mặc kệ bốn người, tham gia vào cuộc chiến đấu kịch liệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên không trung kiếm quang lập loè, đất đá bay mù trời.
Nếu chiếc lá xanh lơ lửng giữa mây kia không tản ra ánh sáng xanh ngăn cản hết thảy, thì động tĩnh lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của các đệ tử Thất Diệp Cốc gần đó.
Dư uy của cuộc chiến lan tràn chấn động vạn vật, vô số cổ thụ trong rừng vặn vẹo phát ra từng tiếng giòn vang khiến người khác giật mình thon thót.
“Các ngươi xem, trên người nhện hoàng kia thật nhiều gai thép! Thú vương Trúc cơ! Ông trời của ta nha, cả đời này lão phu chưa từng gặp qua đâu! Ta không muốn chết … Ta, ta còn mấy đan phương chưa kịp cân nhắc thấu