Hoàng Dược lão ngơ ngẩn đứng tại chỗ, hai mắt bất chợt trở nên nóng cháy!Không ngờ được a không ngờ được, bản thân nhất thời sơ suất, vậy mà thiếu chút nữa bỏ lỡ một cơ duyên tuyệt thế như vậy.
Có tên ngốc này rồi, còn cần mạng nhỏ của nhện hoàng làm gì? Phải biết, sinh cơ trong tim hắn dồi dào hơn tinh thú Trúc cơ vô số lần!Bóng dáng của Tiểu Chúc Chúc trong mắt Hoàng Dược lão, lập tức biến thành một viên Hoán Sinh Đan khổng lồ đang chạy vội, dẫn hắn tiến tới tương lai tươi sáng!Các ngươi lần sau lại đến chơi nha!Mấy con rắn hoa nhỏ lưu luyến đưa tiễn Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc, nhưng thình lình, một tiếng rít gào đinh tai nhức óc vang lên trên đỉnh đầu!“Ai dám đả thương ái đồ của ta? Bản sư liều mạng với hắn!”Không sợ lưu hỏa và hùng hoàng xông khói, Hoàng Dược lão đạp cây phất trần của mình, hùng hổ hạ xuống đất.
Căn bản chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, lũ rắn hoa trên mặt còn treo nụ cười nhiệt tình đã bị trận gió dữ thổi bay như rác rưởi!“Tiểu Tiểu! Chu Châu, hai người các ngươi không sao chứ?” Một tay kéo hai người ôm vào lòng, Hoàng Dược lão kích động đến mức râu ngô trên cằm run dữ dội, máu tươi phun ồng ộc, tạt đầy đầu Tiểu Chúc Chúc, xối toàn thân Chân Tiểu Tiểu.
Ách……Chân Tiểu Tiểu hóa đá, Tiểu Chúc Chúc hóa đá, Hồ trưởng lão hóa đá, Ngô trưởng lão hóa đá, Kỷ Thanh Y hóa đá, La Uy cũng ngơ ngẩn cắm cọc tại chỗ, nhất thời không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không.
Thắc mắc trong lòng bọn họ, không ngoài ba vấn đề.
Thứ nhất, làm sao Hoàng Dược lão có thể phá vỡ cấm trận của sư tổ, nhảy vào đất rừng?Thứ hai, hà cớ gì tự dưng hắn hộc máu, còn phun hừng hực khí thế, cuồn cuộn không dứt như nước sông bất tận?Thứ ba, xưa nay hắn ích kỷ hẹp hòi, vì sao lại đột nhiên quan tâm môn hạ đệ tử như thế? Chẳng lẽ… hôm nay uống lộn thuốc?“Là hiến tế tinh huyết! Hiến tế lượng lớn tinh huyết, hy sinh một phần căn nguyên, tu vi trực tiếp sụt giảm từ Trúc cơ đến cảnh giới Ngưng khí, Hoàng sư thúc chính là dùng biện pháp này để vào rừng!”Nếu bàn về đề tài hiến dâng bản thân, Đồng Chiến tuyệt đối là người có kinh nghiệm lâu năm trong nghề.
Cho nên hắn vừa mở miệng, đã lập tức giải trừ tất cả nghi hoặc trong lòng mọi người.
Thậm chí, một vài đệ tử Thất Diệp Cốc còn cảm thấy mình quá nông cạn vô tri, hổ thẹn cúi gằm mặt.
“Khụ khụ khụ khụ!”Thấy trong mắt đám quần chúng ăn dưa ngập tràn hoang mang và