Trong ánh mắt kính nể của chúng đệ tử, Chân Tiểu Tiểu bước ra khỏi sơn môn Thất Diệp Cốc, thuận tay thả Thanh Nhãn Sồ Ưng lên không trung.
Một luồng gió lạnh rót vào lồng ngực, đầu óc nàng chưa bao giờ thanh tỉnh đến vậy.
Bước chân, dừng một chút.
Quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy đệ tử trông cửa với vẻ mặt nịnh nọt, cũng không thấy cánh rừng lượn lờ bốc khói sau trận hoả hoạn.
Đối diện núi xanh trập trùng, trước mắt Chân Tiểu Tiểu hiện lên bóng dáng của Nguyên lão gia tử, Dương Cốc Vũ, La Uy, Tương Khiêm, thậm chí Lạc Nhĩ lão nhân.
Có điều, những hình ảnh này chỉ xuất hiện giây lát rồi lập tức mờ nhạt, thay vào đó là khuôn mặt tròn tròn ngốc ngốc ngơ ngơ của Tiểu Chúc Chúc.
Thiếu một Chân Tiểu Tiểu, mọi người ở Thất Diệp Cốc vẫn sống rất tốt.
Nhưng nếu không có nàng, Tiểu Chúc Chúc sẽ chết.
“Thất Diệp, tạm biệt!”Vứt viên Hương Nhị Đan phẩm chất Vô hà duy nhất trong tay xuống đất, Chân Tiểu Tiểu dậm chân, bước ra bước đầu tiên sau khi nàng rời núi truy đuổi Hoàng Dược lão!Lúc trước, Tiểu Bát Nhãn biết rõ bản thân yếu ớt, cũng muốn tử chiến đến cùng với Kỷ Thanh Y.
Rất nhiều năm trước, toàn thân vị Thần ma tóc đỏ đã trải rộng vết thương, nhưng vẫn ngạo nghễ đối mặt trời cao.
Hiện tại, nàng lấy tu vi Ngưng khí tầng hai, liều mạng chống lại một vị trưởng lão Trúc cơ.
Không khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá!Nhưng cường giả sở dĩ là cường giả, không phải vì sinh ra vốn mạnh mẽ, mà là từ khi nhỏ yếu đã có một trái tim cường giả!“Tiểu Chúc Chúc, chờ ta, chúng ta cùng nhau đến, vậy phải … cùng nhau đi!”“Tốt nhất là Hoàng mũi to không động tới ngươi, nếu không, ta bắt hắn đền mạng!”Thanh Nhãn Sồ Ưng bay lượn phía chân trời, không lâu thì phát hiện ra bóng dáng ngự kiếm của Hoàng Dược lão, nó không dám bay sát quá, chỉ theo dõi từ xa.
Cả quãng đường Chân Tiểu Tiểu luôn chạy như điên, khói trắng nhàn nhạt bốc lên quanh thân, không ngờ có thể đuổi kịp tốc độ ngự kiếm của cường giả Trúc cơ!Nhanh!Nhanh gấp ba lần khi thí luyện nhập môn, giữa biển rừng mênh mông, chỉ thấy một đạo tàn ảnh màu trắng.
Thanh Nhãn Sồ Ưng bay trước Chân Tiểu Tiểu một cây số, sau hai canh giờ, từ xa xa nó nhìn thấy Hoàng Dược lão bất ngờ dừng bước, thu hồi phi kiếm, ngồi trong gian lều tranh đã lâu không tu sửa cạnh con suối nghỉ ngơi.
Cơ hội tốt!Thân thể Chân Tiểu Tiểu đột ngột khựng lại, nàng chưa kịp tính toán phải xử lí Hoàng Dược lão bằng cách nào, đã chợt kinh hoàng phát hiện, một cỗ cuồng phong đang lao vụt tới từ phía sau.
Một bàn tay to thình lình vươn ra sau thân cây, chớp mắt thít chặt yết hầu nàng!Sao có thể như vậy?Vốn tưởng rằng đây là cuộc chiến sinh tử giữa thỏ và ác lang, Chân Tiểu Tiểu trăm triệu không nghĩ tới, nơi này còn có người thứ ba bất ngờ xuất hiện!Một gương mặt xấu xí bỗng nhiên đập vào mi mắt!Mắt