Sáng sớm hôm sau, lúc Chân Tiểu Tiểu và Tiểu Chúc Chúc ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa phòng, đã thấy Tương Khiêm đợi ở đó."Sư đệ, sư muội, hai người theo ta đến Dược Các đi."So với Chân Tiểu Tiểu hoạt bát, Tương Khiêm càng thưởng thức sự trầm ổn của sư đệ hơn, hôm qua sau khi sư muội nghe Đại trưởng lão Nguyên Phong nói xong thế mà long trọng quỳ xuống hành lễ, thực sự không phân rõ mình là đệ tử của ai, để việc này truyền đến tai sư phụ thì không tốt.Dù sao sư tôn lão nhân gia hắn cũng có chút chút tiểu.
.
.
nhân.
.
.Nói xấu sau lưng sư phụ thế này khiến Tương Khiêm cảm thấy hơi chột dạ, ánh mắt hắn vội vàng lia tới tân sư đệ cháy đen cả người bên cạnh.Bởi vì tự xưng là "Tiểu Chu Chu" nên các tu sĩ Thất Diệp Cốc đều hiểu lầm là tên ngốc họ "Chu" tên "Châu".Chu Châu này không hổ là đệ tử đã dẫn tới bốn tầng dị tượng của Thất Diệp Đỉnh, mặc dù bộ dáng bị lôi hoả phá hủy, nhưng định lực xuất sắc, cho dù đối mặt với sư phụ hay Đại trưởng lão Nguyên Phong, tâm tình cũng không có chút dao động nào, đây mới là phong thái mà người mang đan duyên nên có!Tiếp tục tán thưởng sư đệ, Tương Khiêm dẫn hai người đến trước Dược Các của Thất Diệp Cốc.Hoàng Dược lão có ba mươi chín đệ tử, trong đó chỉ năm người có đan duyên, còn lại đều là những người được tuyển nhờ có ngoại hình nổi bật và hoàn thành thí luyện qua các năm.
Bởi vì từ trước tới nay chưa từng xảy ra việc một lần xuất hiện hai đệ tử mang đan duyên, nên tất cả mọi người đều tụ tập trên quảng trường ngoài Dược Các.Nhưng, nếu hỏi vì sao bọn họ tích cực tham gia như vậy, thay vì nói là hoan nghênh người mới, chi bằng nói có lòng ghen ghét và ác ý, chờ mong người khác gặp chuyện ngoài ý muốn.Suy cho cùng, trong Dược Các cạnh tranh vô cùng khốc liệt, người hiền lành như Tương Khiêm chẳng có mấy.
Đệ tử đan duyên càng nhiều thì tài nguyên phân bổ cho đệ tử bình thường càng ít."Nghe nói, sư muội mới tới từng ngã xuống vách núi lúc thí luyện, lại được sư đệ cứu lên, bằng không căn bẳn không thể lên đỉnh núi." Có người ra sức tung tin đồn."Đúng, khi nàng vào núi gợi lên đan duyên ta cũng nhìn thấy, cực kì mỏng.
Có lẽ nào là sương mù lướt qua, nên sư phụ nhìn nhầm." Lập tức có người phụ hoạ theo sau, nhưng bọn hắn nào dám nói lớn tiếng.Bởi vì giữa đám người đặt một chiếc ghế thái sư, Hoàng Dược lão an vị trên đó, trong tay cầm một