Khi La Uy đang đánh giá Chân Tiểu Tiểu, một trận hương hoa say lòng người đột nhiên xông vào xoang mũi mọi người !Tiếng vui cười yến yến oanh oanh vang lên rộn rã, trong ánh mắt si mê của đông đảo nam nữ đệ tử, có ba người đạp kiếm bay tới từ phương xa.
Nghe thấy tiên âm, đệ tử Thất Diệp Cốc lập tức im bặt, vẻ mặt tràn đầy chờ mong ngóng nhìn về phía không trung.
Cách ba người xuất hiện hoàn toàn không giống các đệ tử tinh anh khác, so với động tác ngự kiếm linh động duy mĩ của bọn họ, đám người lên sân khấu trước đó quả thực vô cùng tục tằng thô kệch, không có chút phong nhã nào.
Trong ba người, nữ tử bên trái tên Hồng Loan, cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi như đóa anh đào giữa xuân, dung nhan kiều mỹ đua sắc cùng mẫu đơn, nhưng trên người nàng lại tản mát ra khí thế sắc bén, khiến kẻ khác không thể sinh ra bất cứ ý tưởng khinh nhờn gì.
Nếu Tử Hoàn là băng, Chân Tiểu Tiểu là hỏa, thì nữ tử váy đỏ này là một thanh đao nhọn ra khỏi vỏ, tùy thời có thể đâm vào trái tim kẻ địch!Đứng bên phải là một thằng bé lạnh lùng, tên Đồng Chiến, không cao tới nửa người khác, ánh mắt thì rất hờ hững.
Hai người này rõ ràng cũng là cường giả, nhưng hào quang trên người bọn hắn đều bị nam tử đứng giữa cướp đi, ở trong tông môn mà còn không nổi danh bằng đệ tử La Uy của Đại trưởng lão Nguyên Phong hay Trọng Tử Hưng được Hồ trưởng lão dạy dỗ.
Người đó, chính là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của chủ mạch, Kỷ Thanh Y!Tuy rằng Kỷ Thanh Y không đeo ngọc đẹp pháp bảo đầy người như Trọng Tử Hưng, nhưng dung mạo anh tuấn của hắn lại thu hút ánh nhìn của thế nhân hơn bất kỳ vật trang sức nào.
Pháp bào thêu trúc xanh vừa người, phác họa thân hình hoàn mỹ, tay áo rộng mềm mại tựa mây khói mờ mịt vờn quanh cơ thể, càng làm nổi bật phong thái ngạo nghễ như tùng của hắn.
Hai hàng lông mày đậm nét, nghiêng nghiêng chạm tóc mai, đôi mắt sáng long lanh, dường như có muôn vàn đoá hoa biến ảo luân phiên trong đó, chỉ cần liếc mắt nhìn ai, đã có thể câu đi ba hồn của họ.
“A a a a! Kỷ sư huynh tới! Kỷ sư huynh hôm nay thật oai phong!”Lúc trước nhóm sư muội còn đang liếc mắt đưa tình với Trọng Tử Hưng, mà lúc này thì kích động nhoài tới phía Kỷ Thanh Y vung vẩy khăn tay, tạo dáng õng ẹo.
“Phi!”Sắc mặt Trọng Tử Hưng chợt xanh lét, hung hăng phun một ngụm nước miếng xuống mặt đất.
Nhưng cho dù như thế cũng không ngăn được các sư muội dành sự nhiệt tình cho người tới sau.
“Nhìn bên này! Kỷ sư huynh nhìn bên này! Ta là Vân Nhi nha, sư huynh còn nhớ Vân Nhi ven hồ Đại Minh chứ?”Trong tiếng kêu gào ầm ĩ của vô số nữ đệ tử, Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng cong