Thấy Sở Tây Phong, Long Phi Dạ phi thường khiếp sợ. Nhưng so với hắn, Sở Tây Phong càng khiếp sợ.
"Điện hạ, người bị thương!"
Thấy khóe miệng Tần Vương điện hạ còn dính vệt máu tươi, sắc mặt tái nhợt, trong bụng Sở Tây Phong hoảng hốt. Rõ ràng Tần Vương điện hạ đang bị nội thương rất nặng. Nếu không, sẽ không đến nỗi như vậy.
Sở Tây Phong đoán được Đoan Mộc Dao có thể mời điện hạ tới biệt viện, nhất định bởi vì Thiên Sơn Kiếm Tông có người đến. Chẳng qua, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, người tới sẽ đả thương điện hạ thành như vậy!
Người tới, tuyệt đối không phải là vị lão nhân của Kiếm Tông rất thương yêu điện hạ. Rốt cuộc, là người nào tới?
Trong con ngươi của Long Phi Dạ có một vệt lạnh lùng, Sở Tây Phong bị dọa sợ đến mức không dám hỏi nhiều nữa. Hắn liền tranh thủ mang Nỗ Tiễn đưa lên, kể lại chuyện Vương phi nương nương đi Cố gia, bị thích khách ám sát ở Cố gia. Trong đám thích khách xuất hiện Cấm Quân phản bội, cùng cấu kết với đám thích khách. Cuối cùng là sự tình Vương phi nương nương được Cổ Thất Sát mang đi chạy trốn, trốn vào thanh lâu. Hắn lời ít, ý nhiều, bẩm báo đúng sự thật.
Sở Tây Phong còn không nói hết lời, Long Phi Dạ sớm đã đem Nỗ Tiễn cầm trong tay, dùng nội công bóp nát thành bụi. Khuôn mặt Băng Phong ngàn năm trở nên âm trầm, giống như băng cũng tan, sắp chảy ra nước.
"Điện hạ, theo thuộc hạ thấy, chuyện này sợ là do Sở gia làm. Mời được Đoan Mộc Dao, dùng kế điệu hổ ly sơn phải là Sở Thiên Ẩn."
Sở Tây Phong suy nghĩ sự tình nhiều lần. Lúc trước, từ chỗ Tô Tiểu Ngọc tìm ra Thất Thải đạn tín hiệu, là vật chuyên dụng của Tây Chu hoàng tộc. Mà ở Thiên Ninh Đế Đô thì không có thế lực của Tây Chu hoàng tộc. Ngược lại, lại có thế lực của Sở gia. Cho nên, Thất Thải đạn tín hiệu chắc là Sở gia lấy được từ trong tay huynh muội Đoan Mộc Dao.
Một năm trước, Đoan Mộc Dao bị Tây Chu hoàng tộc phế bỏ. Nàng ta vẫn luôn trốn tại Thiên Sơn Kiếm Tông, không có động tĩnh gì. Bây giờ, đột nhiên nàng ta xuống núi, đến tìm Long Phi Dạ. Không thể nghi ngờ, đây chính là phối hợp với Sở gia, thực hiện kế điệu hổ ly sơn, muốn mưu hại Vương phi nương nương.
Những thứ này, tất nhiên Long Phi Dạ suy nghĩ một chút liền biết. Hắn muốn thu thập đám người này, hắn có rất nhiều thời gian. Nhưng vào giờ phút này, điều trọng yếu nhất với hắn chính là tìm ra Hàn Vân Tịch!
"Điều toàn bộ người của U Các đến thanh lâu. Lục soát cẩn thận từng nhà cho Bản vương!"
Long Phi Dạ hạ lệnh xong liền vội vàng đi. Tốc độ của hắn nhanh tới mức Sở Tây Phong cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp. Bất đắc dĩ, hắn bị nội thương quá nặng. Không tới thời gian một chun trà, hắn liền dừng lại, rơi vào trên thân cây, không nhịn được phun một búng máu.
Thương Khâu Tử là nhân vật nào? Là nhân vật có tiếng thứ hai trong Thiên Sơn Kiếm Tông! Mặc dù hắn không có tiếng đấu chiến trong giới võ lâm Vân Không đại lục, nhưng võ lực của Thương Khâu Tử phải đứng thứ hai trong võ lâm.
Ba chưởng kia, Long Phi Dạ phải thô sáp chống lại.
Sở Tây Phong xa xa đuổi theo. Hắn thấy vậy liền biết tình huống của điện hạ so với hắn tưởng tượng còn bết bát hơn.
"Điện hạ, trước tiên người chữa nội thương đi. Những chuyện khác, người giao cho thuộc hạ làm là được!" Sở Tây Phong nghiêm túc khuyên.
Long Phi Dạ không trả lời. Đột nhiên phi thẳng tắp từ trên cây, rơi xuống. Bất đắc dĩ, Sở Tây Phong chỉ có thể đem ngựa nhường cho Long Phi Dạ. Hắn vừa lên ngựa, liền vội vã đi hướng cửa thành Nam.
Sở Tây Phong đã nói rõ tình huống, Long Phi Dạ có tám phần nắm chặt, Hàn Vân Tịch chắc chắn còn ở trong thanh lâu trong ngõ hẻm.
Đám Nỗ Tiễn Thủ kia lại cài Mật Thám, dùng Cấm Quân phản bội. Không thể nghi ngờ, lần ám sát này chính là có chủ định. Nhưng đám thích khách này lựa chọn ẩn núp, động thủ trong Cố phủ. Hơn nữa, đến thanh lâu liền lựa chọn cách Triệt Binh. Chỉ cần hai điểm này, xem ra người đứng sau màn vẫn rất kiêng kỵ Cấm Quân hoàng thành. Hoặc có thể coi là kiêng kỵ Thiên Huy Đế. Có thể là hắn sợ, sợ chuyện hành thích Vương phi là ân oán cá nhân bị làm lớn chuyện, trở thành làm nguy hại trăm họ Đế Đô, nguy cơ đe doạ an toàn của hoàng cung.
Sau khi Hắc Y cao thủ xông vào thanh lâu, ở đó cũng không có động tĩnh lớn. Hoặc là Cổ Thất Sát cùng Hàn Vân Tịch ở trong thanh lâu, bị Hắc Y cao thủ uy hiếp. Hoặc là Cổ Thất Sát cùng Hàn Vân Tịch vẫn còn ẩn núp trong thanh lâu!
Từ trước đến giờ, Long Phi Dạ đều không nhìn trúng Cổ Thất Sát. Nhưng lần này, hắn thật lòng hy vọng, Cổ Thất Sát có thể bảo vệ Hàn Vân Tịch thật tốt.
Lúc này, bốn cửa thành vào Thiên Ninh Đế Đô đã sớm bị phong bế. Nếu không có mệnh lệnh của Thiên Huy Hoàng Đế hoặc là thống lĩnh Cấm Quân, ai cũng không thể xuất nhập. Thời điểm Long Phi Dạ chạy tới cửa thành, trời đã tối.
Một bên Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ dùng hết nửa ngày, dùng hết một bọc Nỗ Tiễn, gài tang vật hãm hại, chế tạo khủng hoảng. Một bên không ngừng báo cáo tình hình quân địch với Thiên Huy Hoàng Đế. Mặc dù Thiên Huy Hoàng Đế nhìn ra Thái Tử cùng Tướng Quân Phủ mượn cơ hội, phóng đại sự tình. Nhưng quả thực, sự tình Hỏa Dược phát nổ ở chợ đen làm cho hắn ăn ngủ ngon, ngủ không yên. Cho nên, hắn quả quyết hạ lệnh phòng bị khắp thành, lùng bắt thích khách.
Trên tường thành, lính gác vừa thấy Tần Vương điện hạ, liền quỳ xuống hành lê. Nhưng chỉ dám quỳ, cũng không ai dám mở cửa.
"Lập tức mở cửa!" Long Phi Dạ tức giận, rống to.
Vệ thống lĩnh trông coi tường thành bị hù dọa, hắn vừa quỳ, vừa hô to, "Tần Vương điện hạ, thuộc hạ đã phái người xin phép hoàng thượng. Rất nhanh sẽ quay về. Xin điện hạ bình tĩnh, chớ nóng!"
Long Phi Dạ nói nhảm với hắn sao? Hiển nhiên sẽ không. Từ trên lưng ngựa, Long Phi Dạ nhảy lên, bay thẳng lên cửa thành. Lính gác cửa thành còn không phục hồi tinh thần, hắn đã rơi xuống trong thành.
Sở Tây Phog đuổi sát theo, thấy vậy, cũng leo tường, vội vàng dẫn đường đi tới chỗ thanh lâu.
Không tới thời gian nửa canh giờ, tin tức Tần Vương trở về đã truyền khắp Đế Đô. Rất nhanh, tin tức một nhóm lớn Hắc Y Ám Vệ của Tần Vương phủ lùng bắt thích khách trong thanh lâu cũng truyền ra.
Tần Vương điện hạ nhận định địa điểm, không sai!
Vì vậy, Thiên Huy Hoàng Đế không để ý tới trị tội Long Phi Dạ. Thiên Huy Đế liền hạ lệnh, tăng thêm một nhóm lớn người, theo Long Phi Dạ, đến thanh lâu lục soát. Vốn Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ cũng rời đi, mà nay không chỉ có lộn trở lại mà còn dẫn theo những đội ngũ khác đi qua. Mấy hoàng tử, mấy Đại Thế Gia, các Quốc Công Phủ, Hầu Tước Phủ, Bách Lý Quân Phủ, Kinh Triệu Duẫn, thậm chí là Đại Lý Tự cũng chủ động phái người, chạy tới thanh lâu.
Trong bọn họ, có người thật tâm muốn tìm ra Hàn Vân Tịch. Có người suy nghĩ giành công lao trước mặt Thiên Huy Hoàng Đế. Có người muốn lấy lòng Tần Vương điện hạ. Vô luận là mục đích gì. Tóm lại, vì tìm một người là Hàn Vân Tịch, có thể nói Bát Phương tề động, hội tụ ở thanh lâu.
Không thể không nói, trừ mưu triều soán vị, trong lịch sử Vân Không đại lục, chưa từng xuất hiện bất kỳ cục diện tại Đế Đô nước nào mà khẩn trương như vậy. Trong lịch sử, mấy trốn thanh lâu tại Vân Không đại lục, cho tới bây giờ, cũng chưa từng đồng thời hội tụ nhiều thế lực như vậy.
Lòng người tại Thiên Ninh Đế Đô vốn đã bàng hoàng, vội vã, cuống cuồng. Bởi vì Tần Vương điện hạ trở lại, hoàn toàn sôi sùng sục!
Long Phi Dạ đi trực tiếp đến thanh lâu mà Cố Thất Thiếu cùng Hàn Vân Tịch ẩn thân. Mà Long Thiên Mặc, Mục Thanh Võ, mấy người khác cũng nhận tin tức mà tới.
Lúc này, cơ hồ tất cả khách trong thanh lâu đều chạy sạch, chỉ còn lại Tú bà, kĩ nữ, cùng mấy gã sai vặt.
"Tần Hoàng Thúc."
"Tần Vương điện hạ!"
...
Mọi người rối rít hành lễ, cũng muốn bẩm rõ tình huống. Nội thương của Long Phi Dạ rất
nặng, lại một đường đi tới, huyết khí ở lục phủ ngũ tạng không ngừng lăn lộn. Mùi máu tanh vọt tới yết hầu cũng một mực bị hắn cưỡng ép đè xuố.ng, sắc mặt hắn tái nhợt, hàn triệt.
Hắn không để ý thừa thãi tới mọi người, hạ lệnh Ám Vệ bao vây thanh lâu lại, cẩn thận lùng bắt. Chính hắn sải bước vào cửa cũng đã lục soát gian giữa thanh lâu. Ngay cả phòng trữ vật, phòng khách nhỏ cũng không bỏ lỡ.
Thấy vậy, mấy người Long Thiên Mặc cũng rối rít đuổi theo. Bắt đầu lục soát từ tầng lầu khác nhau, phương hướng khác nhau, lục soát từng căn phòng một.
Không giống với lúc trước, quân lính thô bạo đạp cửa, bọn họ lặng yên không một tiếng động. Bọn họ cẩn thận, tỉ mỉ, rất sợ đánh rắn động cỏ.
Khí tức khẩn trương tràn ngập toà thanh lâu. Mà lúc này, hai người trong căn phòng xó xỉnh lầu cuối thanh lâu đều không biết gì. Bọn họ mới vừa thở phào một cái.
Lúc này, Hàn Vân Tịch mới thay Cố Thất Thiếu xử lý xong tất cả vết thương phía sau lưng. Vết thương của hắn quá nhiều. Hơn nữa, ước chừng năm vết thương phải khâu khép miệng lại.
Thật may, động tác của Hàn Vân Tịch nhanh nhẹn. Hơn nữa, dược liệu trong thuốc cầm máu cũng rất tốt, mới có thể tránh cho Cố Thất Thiếu mất máu quá nhiều sẽ rơi vào hiểm cảnh. Dĩ nhiên, tố chất thân thể của Cố Thất Thiếu cũng cực tốt.
Không thể không nói, băng bó những vết thương này, Hàn Vân Tịch đã hao phí rất nhiều sức lực tinh thần. Những vết thương này, kích cỡ vừa, nhỏ cũng rất nhiều. Nàng chỉ có thể đặt vải thưa lên từng vết thương, dùng băng keo y dược dán lại. Sau đó, dùng lụa trắng bao bọc. Thêm một tầng bảo vệ, để tránh cho dính dấp không cần thiết vào vết thương, tạo thành tổn thương lần thứ hai.
Sau khi băng bó, cơ thể Cố Thất Thiếu vốn ngắn gọn to lớn, bây giờ trên người liền sưng vù. Có thể so sánh với cái bánh chưng.
Rốt cuộc đã giải quyết toàn bộ vết thương, Hàn Vân Tịch thở phào một cái, vỗ nhè nhẹ vào cái "Bánh chưng", "Này, thể chất của ngươi không phải bình thường. Ta còn tưởng rằng, nếu không nhanh xử lý xong, ngươi sẽ sớm hôn mê."
"Ha ha, chút thương thế này đã tính là gì. Có nhận thêm mấy đao cũng không thành vấn đề." Cố Thất Thiếu cố làm giọng khoe mẽ.
Hàn Vân Tịch khịt mũi coi thường. Dưới cái nhìn của nàng, Cố Thất Thiếu cũng đã đến cực hạn. Nếu phải chịu thêm mấy đao, mất thêm chút huyết, người này còn không hôn mê thì hắn nhất định là quái vật.
Nàng thu thập bao y tế cùng đồ vật dính vết máu, theo miệng hỏi, "Nghe nói, ngươi là dưỡng tử của Đại Trưởng Lão Y Học Viện. Từ bé đã dùng Dược nuôi lớn, là thật hay là giả?"
Trong con ngươi của Cổ Thất Sát xẹt qua một tia hận ý, cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa. Hắn cười giỡn, nói, "Nếu không, tại sao thể chất của ta lại tốt như vậy chứ?"
Hắn vừa nói, liền muốn xoay mình. Hàn Vân Tịch lập tức nhẹ nhàng đè lại, "Không được lộn xộn!"
"Những vết thương nãy nhanh nhất cũng phải hai ngày mới vảy kết. Ngươi chớ lộn xộn. Vết thương quá nhiều, động một cái cũng rất dễ dàng rách miệng vết thương. Nếu ngươi lại chảy máu, Đại Trưởng Lão Y Học Viện cũng không cứu nổi ngươi." Hàn Vân Tịch phi thường nghiêm túc, kéo cái mền tới, đắp lên người hắn.
"Thật tốt, ta nằm úp sấp hai ngày là được." Trong bụng Cố Thất Thiếu ngập tràn vui vẻ. Hắn chỉ mong Hàn Vân Tịch để cho hắn nằm úp sấp mười ngày, nửa tháng. Như vậy, nha đầu này có thể ở lại bên cạnh hắn mười ngày, nửa tháng.
Đương nhiên, hắn biết chỗ này không phải là chỗ ở lâu. Nhưng hắn suy nghĩ, Long Phi Dạ bị Đoan Mộc Dao dẫn đi, mấy tên Cấm Quân cùng Sở Tây Phong, chỉ chút bản lĩnh ấy, muốn lục soát lại thanh lâu một lần nữa, phỏng chừng cũng phải ngày mai.
Vừa vặn, hắn có thể ở cùng Độc Nha Đầu. Cô nam quả nữ, một mình, một đêm. Sự tình giải dược mi độc hắn còn chưa nói rõ ràng!
Chắc chắn Cố Thất Thiếu không loạn động, Hàn Vân Tịch mới xuống giường. Nàng muốn lấy cho Cố Thất Thiếu chút nước nóng để uống, lại tìm chút thức ăn tới.
Nàng cũng không muốn trở về nhanh như vậy. Nàng có không ít chuyện muốn nghiêm túc hỏi Cổ Thất Sát một câu.
Thí dụ như, tại sao người này giấu giếm thân phận? Thí dụ như, người này có thể nghĩ một chút biện pháp, giúp nàng tìm ra người mua giải dược mi độc hay không? Thí dụ như, rốt cuộc người này cùng Dược Thành có ân oán gì? Hắn có thiên phú Dược Học kinh người như vậy, vì sao thành lập được Dược Quỷ Cốc lại không làm việc thiện, hết lần này tới lần khác làm việc ác?
Còn có một việc nàng cũng một mực nhớ. Lúc ban đầu, nàng bị Độc Nhân là thủ hạ của Quân Diệc Tà uy hiếp, người này cứu nàng.
Dương như hắn cứu nàng khỏi mấy tên Độc Nhân, có phải cũng có mục đích hay không?
Hàn Vân Tịch mới xuống giường, Cố Thất Thiếu thoáng cái liền chú ý tới trên vai nàng đang trúng một mũi tên!
Lúc trước, vì né tránh Hắc Y cao thủ, hai người cũng hoảng nên không chú ý. Sau đó, Hàn Vân Tịch một mực ngồi chồm hỗm ở phía sau xử lý vết thưỡng hắn càng không thấy được. Về phần Hàn Vân Tịch, nàng vội vã xử lý vết thương cho Cố Thất Thiếu, đến lúc này mới thanh tĩnh lại. Nàng đã sớm quên đau đớn. Thậm chí, nàng còn không chú ý tới quần áo của mình đang xốc xếch.
Vào lúc này, nàng thậm chí đang đi chân trần, xuống giường nhỏ, đi rót nước.
Cố Thất Thiếu đâu còn chú ý xương quai xanh của nàng có nhiều đẹp đẽ, đôi chân ngọc của nàng rất dễ nhìn?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch đến nay vẫn còn đầy lãnh túc, trong lòng Cố Thất Thiếu giống như vỡ ra bình ngũ vị, phức tạp không dứt.
Nữ nhân này, từ khi bị hắn trêu cười hốc mắt nàng đỏ, sau đó vẫn rất nghiêm túc ổn định. Nhưng trên thực tế, đến nay nàng vẫn còn khẩn trương bởi thương thế của hắn.
Ngược lại, Hàn Vân Tịch lấy được nước. Nàng uống một hớp, chắc chắn nước ấm, lúc này mới bưng tới cho Cố Thất Thiếu.
Đột nhiên, Cố Thất Thiếu ngồi dậy. Hàn Vân Tịch vừa sợ, vừa hung hăng, nói "Ngươi làm gì vậy?"
"Ngoan ngoãn, đừng động!"
Cố Thất Thiếu nhẹ nhàng lau vết thương trên vai nàng. Ai biết, lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra!