Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Bún Đậu Nước Mắm
Beta: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 7 ☆
Địa cung
Trong sách, ngoài sách. Có rất nhiều điều thay đổi, cũng có rất nhiều điều, tuy đổi mà chẳng thay.
—————
"Mặc kệ là ai, có vẻ như người đến không phải là người chúng ta đối phó được." Quý Dao cau mày nói, "Để ngừa vạn nhất, hay là sau này đưa y đến chỗ Cố trưởng lão đi."
Lâm An gật đầu.
Trên bọn họ, không phải tới Tâm Động hậu kỳ thì chính là Đại Thừa kỳ, nếu phải ra tay, bọn họ cũng khó có thể bảo vệ được Cố Tam Thanh.
Nó tựa như một khúc nhạc đệm nhỏ, thoáng một cái đã qua.
Cảnh giới của Cố Tam kém họ quá xa, thậm chí còn chưa từng phát hiện.
Ở nhân gian đang là tiết mộ xuân*, gió đêm âm trầm, đào hồng phai mất.
(*): Cuối xuân, tháng 3 âm lịch
Cố Tam Thanh bắt đầu đi theo Cố Thanh Liêu cả ngày.
Quý Dao kể rõ đầu đuôi chuyện hôm đó cho Cố Thanh Liêu, Cố Thanh Liêu cười ha hả, móc ra một ngọc bội treo lên người Cố Tam Thanh.
"Trên người nó vốn đã được lão phu hạ một phong ấn, chỉ có đạo hữu Đại Thừa mới có thể nhìn ra được. Trong huyền môn tu sĩ Đại Thừa cũng không nhiều đến mức có mặt khắp nơi, các con không cần lo ngại."
Lão lại thân mật cười nói với Cố Tam Thanh: "Cháu ngoan, nếu gặp chuyện gì đáng sợ, nhớ bóp vỡ cái ngọc bội này, ông nội sẽ tới tìm ngay con."
Chuyện này coi như xong rồi.
Bọn họ lại tiếp tục qua núi vượt sông, tới Địa cung bí cảnh.
Trên đường Cố Thanh Liêu còn tự mình ra tay, cùng bọn y nướng thịt.
Cố Thanh Liêu gốc gác phàm trần, đã qua nhiều năm như vậy, một thân tài hoa nấu nướng vẫn còn nguyên.
Cố Tam nhìn mà hai mắt sáng lên.
Kiếp trước y sợ đói, đời này không khỏi ham ăn thích uống.
Là ham ăn ngọt, bao nhiêu cũng không từ chối.
Nếu không phải y tu tiên đạo, e là cuộc đời này không phải mập tròn thì cũng là sún răng.
"Cháu ngoan đừng vội, cẩn thận nóng."
Cố Tam cắn nhỏ từng miếng từng miếng, ăn tới không ngóc đầu lên được.
Cố Thanh Liêu ha hả cười to, gọi các đệ tử: "Tới đây."
Quý Dao và Lâm An đã ích cốc, ngồi một bên cười nhìn.
"Cháu ngoan, con phải nhớ." Cố Thanh Liêu thấp giọng nói với y, "Tuy con không phải từ phàm trần mà đi ra, nhưng mà con người... cuối cùng cũng là gắn liền với hồng trần, không vào hồng trần, sao có thể phá hồng trần?"
"Tống lão tiểu tử kêu con không dính vào hồng trần, lão phu lại không thể ngờ tới cuối cùng lại rối tinh rối mù như vậy. Để con an ổn ở Thanh Hàn Quan, chỉ cầu sau khi Trúc Cơ xuống núi nhìn hồng trần mà chẳng vào, lại hi vọng con lúc này phá được hồng trần? Nực cười!"
"Người không biết cái tốt của hồng trần, làm sao có tư cách bỏ nó. Cháu ngoan, con nhớ kỹ. Kể cả người cầu tiên lộ, cũng chỉ là phàm nhân, kiếp này con nhất định phải đi qua hồng trần một lần, mới không uổng phí..."
Y bỗng nhiên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Cố Thanh Liêu tuy đã là một ông già, nhưng nhìn dáng dong dỏng cao, anh tuấn tiêu sái, phong lưu hào phóng.
Y đỡ trán cười, chân trời điểm vài vì sao, đêm dài chưa hết.
"Thôi thôi, con còn nhỏ quá." Cố Thanh Liêu, "Ngày sau tự khắc sẽ biết."
Cố Thanh Liêu nói từng từ từng chữ một, "Trăng thanh gió mát, đóa hoa nơi nước lạnh, nhìn trời đất rộng lớn như thế mà chẳng cầu được một góc nhỏ như vậy."
Đây là lần thứ hai Cố Tam nghe được những lời này, hệ thống nói đây là quan huấn thứ nhất của Thanh Hàn Quan, cụ thể có ý nghĩa gì cũng không giải thích được.
Cố Tam vừa cắn thịt vừa cười,
nói với hệ thống: "Ta có mi có ích lợi gì?"
Hệ thống: "..."
Ký chủ, yêu cầu của cậu quá cao rồi, tôi chỉ là một hệ thống, có phải thầy giáo dạy văn đâu!
Thật ra bọn họ cũng không biết, có rất nhiều thứ, nhìn qua không đổi, lại sớm thay đổi từ lâu.
Trong sách ghi chính xác Cố Tam Thanh đã mười tuổi, sau khi đi Địa cung bí cảnh mới Trúc Cơ, ở lại Thanh Hàn Quan mãi tới khi luyện tới Kim Đan. Mà Cố Thanh Liêu trong sách cũng vì một chuyện khác mà xuất quan.
Chuyến này hộ tống bọn họ đến nơi, vốn nên là Lâm An và hai trưởng lão khác.
Trong sách, ngoài sách.
Có rất nhiều thứ thay đổi, cũng có rất nhiều thứ, tuy đổi mà chẳng thay.
Ai ngờ được?
Ai ngờ được đây?
Cửu Châu vận động, mở ra địa cung.
Tất cả người tài, đều tụ lại ở nơi này.
Cố Tam đứng cạnh Cố Thanh Liêu, đưa mắt nhìn các đệ tử của các Đại môn phái khác lần lượt vào bí cảnh.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện của y.
Hệ thống bi phẫn, Cố Tam lại thanh nhàn vui vẻ.
Quý Dao và Lâm An định đi trước hộ pháp, để phòng ngừa có đệ tử gặp bất trắc.
Cố Thanh Liêu thì cùng các tu sĩ Đại Thừa khác trấn thủ tâm trận bí cảnh, đề phòng bí cảnh sụp đổ.
Quý Dao nhét cho Cố Tam Thanh một cái túi càn khôn, bên trong tràn ngập thức ăn, Cố Tam Thanh cười tới mức hai mắt híp lại thành vầng trăng nho nhỏ.
Lâm An lắc đầu không biết làm sao.
Cố Tam Thanh được Cố Thanh Liêu sắp xếp cho ở trong một sơn động, trong động hạ cấm chế dày đặc.
Cố Thanh Liêu nói: "Con nhớ ở đây tu luyện thật tốt, đừng có ra ngoài."
Cố Tam gật đầu.
Bí cảnh địa cung tuy nhỏ, nhưng cũng là một không gian thế giới.
Bên trong linh khí sung túc.
Tuy đối với tu sĩ trên Trúc Cơ cũng chẳng có nhiều tác dụng, nhưng Cố Tam Thanh vẫn còn nhỏ, dùng linh khí tác động vào kinh mạch cũng rất tốt.
Rất nhiều trưởng lão Đại Thừa cũng mang theo con cháu Trúc Cơ đến làm nền móng, nên Cố Tam Thanh cũng không quá nổi bật.
Nhưng cũng không ai ngờ tới, đêm hôm đó, không lâu sau khi tất cả đệ tử đi vào, địa cung bỗng bị sụp đổ, trời đất u ám.
Rất nhiều trưởng lão Đại Thừa rốt rít tụ tập lại, Cố Thanh Liêu cau mày nói: "Có người rút hết đi linh lực ở bí cảnh địa cung."
"Còn ai chưa đến?"
"Vân Tiêu tông."
"Thảo nào." Một trưởng lão cười lạnh nói, "Lá gan cũng không nhỏ."
Ngón tay Cố Thanh Liêu chỉ xuống rồi vung lên, trường kiếm xuất vỏ, chém thẳng lên vòm trời.
"Việc khẩn cấp trước mắt là liên lạc cho các các trưởng lão Tâm Động kỳ, hợp lực cứu các đệ tử ra. Từ nơi này đi, cứu ra ngoài rồi tính tiếp!"
Bí cảnh địa cung mở ra.
Sơn động.
Cố Tam đang ngồi tĩnh tọa đột nhiên tỉnh táo, điều đầu tiên nhìn thấy đầu tiên lại là bản mặt máu me đầm đìa.
"..."
Cố Tam cười hỏi hệ thống, "Mi cảm thấy ta tỉnh chưa?"
Hệ thống: "Đúng vậy, nhưng tôi tình nguyện ngủ chung với cậu."
Cố Tam: "..."
Xí, ai muốn ngủ chung với mi.
Ông nội, không phải đã nói có cấm chế sao?
Nó bay đi đâu rồi!