Khi lá trên cây gần rụng xuống hết, Lưu Phất Lăng rời khỏi
Vị Ương Cung ở Trường An, chuyển tới Ôn Tuyền Cung trên Ly Sơn. Phần lớn mọi việc hắn đã không thể tự thân xử lý được nữa, hàng ngày chỉ ở trong Ôn Tuyền Cung tiếp kiến một vài vị đại thần, chính sự đều giao phó cho
bốn vị Nghị chính đại thần: Hoắc Quang, Dương Sưởng, Trương An Thế,
Tuyển Bất Nghi* lo liệu.
*Tuyển Bất Nghi là tác giả bản tấu khiến tớ vò đầu bứt tóc mấy ngày liền ở chương 16 quyển Trung đó, tớ rất là "nhớ" người này!
Đối với việc lựa chọn và bổ nhiệm Nghị chính đại thần, trên triều
đình nổi lên không ít phong ba. Người trung với hoàng quyền, hoặc là có
thù oán với Hoắc thị dùng hết toàn lực muốn bảo vệ lợi ích hoàng tộc, cố gắng để Triệu Sung Quốc tướng quân mới vừa được triệu hồi về kinh thành có thể được hoàng thượng ủy nhiệm, mà phe Hoắc thị dùng hết toàn lực
bài xích Triệu Sung Quốc tướng quân. Sau một hồi kịch liệt tranh đấu,
Hoắc Quang, Dương Sưởng, Trương An Thế, Tuyển Bất Nghi, bốn người này
được bổ nhiệm làm nghị chính đại thần, kết quả như thế khiến cho rất
nhiều người trong lòng nguội lạnh.
Thừa tướng Dương Sưởng là cây cỏ đầu tường do Hoắc Quang chọn lựa ra, gió thổi bên nào thì thuận theo bên nấy.
Hữu tướng quân Trương An Thế tuy rằng không đến mức giống tiền Thừa
tướng Điền Thiên Thu, nhưng đối với Hoắc Quang tất cung tất kính, vâng
vâng dạ dạ, thế nên chưa từng làm trái với Hoắc Quang bao giờ.
Về phần Kinh Triệu Doãn Tuyển Bất Nghi, bách quan triều đình đều biết con đường làm quan của hắn có bước ngoặt là sự kiện "Oan hồn Vệ Thái
tử". Tuyển Bất Nghi tuổi trẻ đã có thanh danh bên ngoài, Bạo Thắng Chi
tiến cử hắn với Tiên đế Lưu Triệt, mặc dù Lưu Triệt phong cho hắn một
chức quan, nhưng vẫn chưa thực sự trọng dụng hắn. Sau khi Lưu Phất Lăng
kế vị, có từng khen ngợi tài hoa của Tuyển Bất Nghi, nhưng cũng chưa bao giờ thăng quan cho hắn. Sau sự kiện "Oan hồn Vệ Thái tử" xuất hiện tại
cửa thành Trường An làm mọi người hoảng sợ, Tuyển Bất Nghi phản ứng
nhanh chóng, xử lý thích đáng, hóa giải hoảng loạn tới mức thấp nhất,
chiếm được sự chú ý của Hoắc Quang. Hoắc Quang hướng hoàng thượng góp
lời, lúc này Tuyển Bất Nghi được cất nhắc làm Kinh Triệu Doãn, phụ trách thẩm tra án "Oan hồn Vệ Thái tử", Tuyển Bất Nghi không phụ khen ngợi
của Hoắc Quang, làm việc quyết đoán nghiêm khắc, đem kẻ giả mạo Vệ Thái
tử chém chết tại nơi phố chợ nhộn nhịp để cảnh cáo dân chúng. Từ đó,
Tuyển Bất Nghi mới chính thức bắt đầu trở thành trọng thần Hán triều.
Như vậy bốn vị nghị chính đại thần, chính sự về sau là do ai định đoạt, còn chưa rõ hay sao?
Rời xa Trường An, tựa hồ cũng rời xa mâu thuẫn và phiền não, ít nhất
đối với Vân Ca mà nói là như thế. Trước kia một ngày của Lăng ca ca,
thời gian có thể dành cho nàng rất ít. Thường thường là, buổi sáng nàng
thức dậy, hắn đã rời đi, mãi cho đến đêm khuya, nàng mới có thể thấy
hắn. Mà hiện giờ, hắn dành toàn bộ thời gian của hắn cho nàng.
Đã không còn cung quy hạn chế, không cần lo lắng những kẻ rình mò
trong bóng tối, lại càng không cần phải sợ hãi khi không biết tới những
nguy hiểm tiềm tàng, hắn và nàng bắt đầu có những tháng ngày giống như
những đôi phu thê bình thường khác.
Vân Ca hầm canh, hắn đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, thổi tiêu. Hai
người tay nắm tay, dạo bước tới khe núi, ngắm dòng suối, ngắm thác nước, ngắm mây bay, ngắm ráng chiều, hoặc là không hề nhìn ngắm gì cả.
Vân Ca dạy hắn làm thế nào để tạo bẫy bắt chim, cuối cùng, sư phụ mới bắt được có ba con, đồ đệ đã bắt được chín con. Hắn dạy Vân Ca làm thế
nào để khắc con dấu, Vân Ca lúc nào cũng cầm lưỡi dao khắc loạn, một chữ cũng chưa khắc thành, sau lại làm được một khối ngọc ấn tinh xảo nhất
thế gian.
Một lần, hai người nhã hứng quá độ, trời còn chưa sáng đã rời giường, đi thu thập sương sớm trên lá cây, dùng để pha trà, bận bịu suốt mấy
buổi sáng, rốt cuộc cũng thu đủ sương sớm, tới khi uống trà, lại nhất tề cảm thán "Hương vị không khác gì mọi khi! Không đáng!". Tới hôm sau,
hai người ngủ thẳng tới lúc mặt trời tới chính ngọ, mới chịu rời giường.
Bọn họ còn cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng.
Trước kia Lưu Phất Lăng vẫn không rõ vì sao phụ hoàng lại cho xây
dựng suối nước nóng ở đây cổ quái như thế, cố ý sắp đặt gối ngọc, lại ở
vị trí kỳ lạ, cố ý xây dựng giường ngọc, lại không chỉ có một cái, mà
kiểu dáng cũng rất cổ quái. Về phần những đồ vật khác, hắn vẫn không
hiểu nổi là có ích lợi gì. Đương nhiên, hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng
cần phải biết. Trước kia mỗi lần đến Ly Sơn, hắn cũng chỉ ở bên bờ suối, dựa vào gối ngọc yên tĩnh nghỉ ngơi, người mặc dù ở trong suối nước
nóng, nhưng tâm lại nghĩ về thiên hạ.
Nhưng Vân Ca thì không giống thế, nàng không phải chỉ ngâm mình trong suối nước nóng, mà là ở trong đó bơi qua bơi lại, đối với toàn bộ những thứ không thể hiểu được gì đó đều tò mò, đều muốn tìm hiểu cho được.
Trí tuệ của Vân Ca thông tuệ một cách quái dị, có một loại nhiệt huyết
và lớn mật của một thiếu nữ, còn có kiên trì không đạt được mục đích
không bỏ qua, nàng chăm chỉ thăm dò không mỏi mệt, sau đó mắc cỡ đỏ mặt, cúi đầu, nói lí nhí, hắn cũng dần dần hiểu được toàn bộ mọi thứ được
đặt trong suối nước nóng này đều có công dụng và thâm ý.
Một ngày sau giờ Ngọ, mới vừa thức dậy, hắn tiện tay vẽ một bức họa.
Một hồ nước xanh, sóng nước dập dờn, một đôi uyên ương đang nô giỡn. Một con ở mặt nước, một con nửa chìm dưới đáy nước. Ở một góc bức tranh có
đề một câu: "Nhớ tới chuyện gì mà mất hồn tới vậy".
Sau khi Vân Ca nhìn thấy, đầu tiên là ngượng ngùng, đoạt lấy bức
tranh muốn xé, Lưu Phất Lăng mỉm cười nhìn nàng, vẫn chưa có dự định
ngăn lại. Không ngờ nhãn cầu của Vân Ca xoay động, cầm lấy nhìn kỹ, màu
đỏ dần nhuộm hai gò má, khóe môi khẽ cong, vừa như cười, vừa như giận,
"Nếu như phu quân "thích" như thế, về sau, sau mỗi lần đều họa một bức
tranh đi!"
Nụ cười trên mặt Lưu Phất Lăng nhất thời cứng đờ, Vân Ca lại ôm bụng cười to.
Năm tháng trong núi trôi nhanh như thoi đưa, Lưu Phất Lăng chỉ cảm
thấy thời gian mỗi ngày đều rất ngắn. Trong cuộc đời hắn, hắn chưa bao
giờ từng hy vọng thời gian có thể trôi chậm hơn như lúc này, nhưng thời
gian càng lúc càng vội vàng.
Số lần tâm thống phát ra càng ngày càng thường xuyên, đau đớn cũng
càng ngày càng dữ đội, đã không thể giấu được Vân Ca. Đau đớn như thể
ngàn vạn mũi tên đâm xuyên qua ngực, làm cho thân thể hắn căn bản không
chịu được khống chế của bản thân. Lúc nhẹ, tứ chi co rút, lúc nặng, toàn bộ thân thể đều co quắp lại.
Lúc trước Lưu Phất Lăng còn rất lo lắng về Vân Ca, nhưng sau lại phát hiện, mỗi một lần phát bệnh, Vân Ca cũng không lộ vẻ kinh hoàng, nàng
luôn thực bình tĩnh ôm lấy hắn, ở bên tai hắn khe khẽ nói chuyện, có đôi khi là những chuyện xưa, có đôi khi là một câu chuyện cười, có đôi khi
là một đoạn thơ, có đôi khi không phải là gì cả, chỉ là gọi tên hắn hết
lần này tới lần khác.
"Lăng ca ca, Lăng ca ca. . ."
Hắn đã đau đớn tới mê man, nhưng khi rơi vào bóng tối, lại nghe thấy
tiếng nói của nàng, dựa vào quyến luyến không rời một lần lại một lần
chịu đựng được nỗi đau như có từng mũi tên xuyên vào trong ngực.
Hắn đã đồng ý với nàng, khi tuyết rơi, sẽ cùng nàng đắp hai người
tuyết. Mà khi trận tuyết đầu mùa của mùa đông rơi xuống, hắn đã cử động
khó khăn, không thể cùng nàng đi ra bên ngoài tản bộ, lời hứa đắp đôi
người tuyết kia vĩnh viễn không có khả năng thực hiện.
Hắn nhìn tuyết, cảm thấy ảm đạm, Vân Ca lại cười dựa vào bên cạnh hắn nói, "Trời lạnh như thế này, trốn ở trong phòng ôm lò sưởi thưởng tuyết mới tốt."
Nhìn nụ cười trên gương mặt nàng, trong lòng hắn nuối tiếc và đau xót đồng thời dâng lên.
Hắn truyền Lưu Hạ tới gặp hắn, hai người ở trong phòng nói chuyện
riêng suốt hai canh giờ. Khi Lưu Hạ đi ra, sắc mặt khó coi, trong mắt có mê mang, khó hiểu, cùng với bất bình.
Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Vương gia, tuyết rơi rất lớn, không bằng đổi sang ngồi xe ngựa quay về Trường An."
Một câu nói bình thường, lại làm cho hắn ngơ ngác đứng ở cửa đại
điện, nhìn về phía con đường xa xa phía trước, dường như không biết nên
lựa chọn như thế nào. Tùy tùng không dám thúc giục hắn, cũng chỉ có thể
tiếp tục đứng im không nhúc nhích.
Vân Ca ôm một hộp thức ăn bước nhanh tới, sợ đồ ăn nhanh nguội, còn
cố ý dùng áo choàng bọc kín lại rồi ôm trước ngực, đột nhiên thấy xa xa
có một người tóc, lông mày bạc trắng đang đứng ở trong tuyết, phía sau
còn có một đám "Người tuyết" tất cung tất kính, khom người đứng đó.
Vân Ca đi vòng sang, bước tới trước người đó.
"Đại công tử, 'Đón gió thưởng tuyết' thật là chuyện phong lưu tao
nhã, nhưng mà ngươi tự mình phong nhã cũng được rồi, làm gì lại bức ép
khiến cho người khác cũng cùng phải phong nhã chung với ngươi chứ?"
Lưu Hạ lúc này mới phát giác tùy tùng phía sau, phất phất tay, ý bảo
bọn họ đi tới căn phòng phía sau hành lang đi. Hắn nhìn Vân Ca từ trên
xuống dưới đánh giá, cười rộ lên, dáng vẻ tươi cười rất là ý vị thâm
trường, Vân Ca bị hắn cười đến nỗi không hiểu nổi tại sao.
"Ngươi cười cái gì? Ta làm sao vậy?"
"Ta cười ngươi búi tóc* sai rồi, đã bước vào cửa Lưu gia chúng ta, tại sao lại ăn mặc như thể một cô nương thế kia?"
*Thời phong kiến, phụ nữ có chồng và chưa có chồng búi tóc khác nhau, thời Hán phân biệt búi tóc thế nào tớ cũng không rõ lắm.
Mặt Vân Ca "Vụt" một cái là đỏ lựng lên. Xấu hổ thì xấu hổ, khí thế
cũng không kém đi chút nào, hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Hạ, "Một ánh mắt gian tà, cả ngày chỉ biết ngắm nữ nhân! Hừ! Nếu ngươi còn dám không tôn kính với trưởng bối, còn gây sự, ta sẽ gọi chàng cho ngươi mấy gậy!"
Lưu Hạ cười ha hả, có điều tiếng cười mặc dù vang dội, nhưng lại nghe không thấy một chút ý tứ vui mừng nào.
"Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lưu Hạ vẫn vẻ cợt nhả như mọi khi nhìn nàng, cười hì hì nói: "Ta thì
có thể có chuyện gì phiền lòng chứ? Ta ấy mà! Ta vô cùng vui vẻ. Trước
ngực ngươi căng phồng, là đang ôm cái gì đó?"
"Đồ ăn ta làm."
Lưu Hạ vừa nghe thấy liền hứng trí, "Từ khi 'Nhã trù' biến mất, ta
quả thực là đã rất lâu chưa ăn được miếng nào giống đồ ăn, có món gì ăn
ngon vậy?"
Vân Ca đưa hộp thức ăn cho hắn, "Hồng Y tỷ tỷ đâu?"
"Ở dưới chân núi."
"Vậy ngươi mang xuống đó đi, cùng ăn chung với tỷ ấy! Thuận đường thì giúp ta hỏi thăm tỷ ấy một tiếng."
Hộp thức ăn không lớn, nhưng được làm hai tầng rất tinh xảo, tầng thứ nhất có đựng hai món ăn, minh nguyệt cáp tùng và phỉ thúy ngọc đái.
Minh nguyệt cáp tùng tươi ngon, mùi thơm thoang thoảng, phỉ thúy ngọc
đái màu sắc tươi đẹp, làm cho người ta vừa thấy là cảm thấy muốn ăn.
Tầng thứ hai có đựng ba món ăn, một ngăn đựng cơm có năm màu, một ngăn
có đựng hai viên tròn xoe, chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, lại
không nhìn ra làm bằng nguyên liệu gì, còn có một khay đựng canh trông
như là canh hồng hà bạch vân, nhưng lại không phải là canh hồng hà bạch
vân, món ăn trong ngăn đó cũng trong suốt óng ánh nhưng lại có dạng sánh kết như keo.
"Cái này rốt cuộc không phải là canh hồng hà bạch vân?"
"Xem như cũng không tính là thế, trước hết là dùng nguyên liệu giống
canh hồng hà bạch vân, chọn lựa thịt khô từ năm trước có màu sắc tươi
đẹp, lại nấu cùng với đậu hũ, nhưng mà trong canh của ta có bỏ thêm một
nguyên liệu đặc biệt mà khắp đông tây đều không có."
"Là thứ gì?"
"Trên cành cây đào thường có một loại chất lỏng chảy ra, sau khi đông lại khô thành một thể nửa như keo trong suốt, khi 'keo đào' mới vừa
chảy ra mùi thơm ngát xông vào mũi, so với hoa đào còn thơm hơn, thu
thập 'keo đào' vừa được tiết ra chưa lâu về, bỏ vào bình sành bịt kín
lại cất giữ, khi đem nấu canh, nấu món ăn khác đều được."
Lưu Hạ chậc chậc mấy lần kinh ngạc, lấy thứ này làm đồ ăn, là lần đầu tiên nghe thấy, cũng chỉ có Vân Ca mới nghĩ ra.
"Đây là món gì? Ngửi có mùi thơm của hoa mai."
"Là Tuyết say nhụy mai, xay nhỏ một loại gạo mà phía Nam tiến cống
thành bột, dùng rượu hoa mai lâu năm để nhào, khi đưa vào miệng vừa mềm
vừa dẻo, có điều không dễ tiêu hóa, cho nên không thể ăn nhiều. Lúc ăn,
dùng dao bạc cắt thẳng một đường ở giữa, còn có thể nhìn thấy hai đóa
hoa mai cùng một đế nở ra, kết hợp với vỏ ngoài màu trắng, thật giống
như hoa mai nở trong tuyết trắng," Vân Ca vừa nói xong, vừa đưa chiếc
hộp thức ăn, "Cẩn thận kẻo nguội, muốn ăn thì đi nhanh lên một chút."
Những món ăn này Vân Ca tiêu tốn tâm tư không giống bình thường, lúc
đầu còn thấy nàng trân trọng mà dùng áo choàng bọc lại, hiện tại lại nói cho là giao cho luôn, không hề do dự, Lưu Hạ cười hỏi: "Ta và Hồng Y
ăn, vậy hai người ăn gì?"
Vân Ca cười tủm tỉm, ánh mắt cong cong tựa một mảnh trăng non, "Trong cung còn có đại trù phòng, chúng ta nhất định sẽ có đồ ăn! Chỉ mong
ngươi sau khi ăn mỹ thực xong, có thể thật tình cười một cái, không cần
phải trưng ra cái bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười, ngươi xem. . ." Vân Ca làm động tác rùng mình một cái.
Trong đầu Lưu Hạ liền hiện lên hình ảnh Nguyệt Sinh lúc say rượu,
"Nàng. . . Nàng khi cười lên, có một đôi mắt cong cong tựa mảnh trăng
non, khi nói chuyện, êm tai như tiếng đà linh*, khi đứng ở nơi đó, đẹp
tựa như một thân cây..."
*Đà linh: là lục lạc đeo trên cổ lạc đà.
Lúc ấy hắn cười nhạo Nguyệt Sinh, "Đà linh là cái gì? Không phải làm
bằng đồng, bằng sắt hay sao, âm thanh đó êm tai sao? Âm thanh giống như
tiếng chuông bạc vẫn còn kém nhiều lắm. Nữ nhân mà giống như một thân
cây, có thể xinh đẹp sao? Giống như một đóa hoa mới tính là xinh đẹp."
Sau đó, hắn mới hiểu được, đối với người đã từng phải giãy giụa trong sa mạc mà nói, tiếng đà linh chính là âm thanh êm tai nhất thế gian, cây
xanh chính là cảnh sắc động lòng người nhất trên đời.
"Nguyệt hiền đệ, đệ không phải là đã nhìn trúng tiểu cô nương nhà
người ta chứ? Khó trách ta đưa tặng cho đệ bao nhiêu cô nương, đều bị đệ trả về hết cả. Đệ yên tâm, chỉ cần đệ thích, dù nàng có là thất tiên nữ trên trời, ta cũng nghĩ cách giúp đệ..."
Một câu nói đùa, lại làm cho Nguyệt Sinh đã say ngà ngà giận tím mặt, mọi người lập tức bị cơn giận đó làm tỉnh táo.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi cho là mọi người đều giống như ngươi?
Năm đó ta tuổi còn nhỏ, lại bởi vì đã chịu đựng không ít khổ cực, tính
tình cực đoan hẹp hòi, người ta đã cứu ta, ta lại ngay cả tạ ơn cũng
không chịu nói, mấy năm nay đạo lý đã hiểu được càng nhiều, càng thấy áy náy, ta là thật tình cảm kích bọn họ."
Nhìn sắc mặt tái mét của Nguyệt Sinh, hắn biết hắn đã nói sai rồi,
với tính cách của Nguyệt Sinh, nếu thực sự thích một vị cô nương, thì
ngược lại một câu cũng không nói được. Hắn lại vội vàng vừa cúi đầu, vừa thở dài, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta nói lời lỗ mãng."
..................................
"Này! Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Vân Ca khua khua tay trước mắt hắn, "Hôm nay ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
"Không cẩn thận nhớ tới một vị cố nhân." Lưu Hạ lắc đầu, cao giọng
cất tiếng cười sang sảng, "Được! Ta nhận đồ ăn của ngươi, nhưng mà ta
cũng sẽ không nhận không đồ của ngươi, cho nên sẽ không tạ ơn ngươi. Từ
đây cáo từ, ngày sau hữu duyên sẽ gặp lại." Lời nói vừa dứt, hắn đã cười rồi đi nhanh xuống hướng phía dưới chân núi, đám tùy tùng đang tránh
tuyết dưới mái hiên vội vã theo sau.
Giữa hoa tuyết rơi đầy trời, hắn rất nhanh đã khuất xa, tựa như vẫn
có thể nghe thấy tiếng cười của hắn, nhưng tiếng cười kia còn có thêm cả tiếng gió tuyết, cuối cùng lại cảm thấy lộ ra một luồng bi thương bất
đắc dĩ, giống như tráng sĩ cắt đứt cổ tay, cũng giống như anh hùng mạt
lộ.
Vân Ca khó hiểu nhìn theo bóng dáng Lưu Hạ, nhưng không có thời gian
nghĩ nhiều, trong lòng nàng đang tràn đầy hình ảnh của một người khác,
không chờ Lưu Hạ đi xa, nàng đã quay người chạy tới hướng đại điện.
Chuyến đi này, Lưu Hạ không quay trở lại Trường An, mà là trực tiếp trở về đất phong Xương Ấp quốc.
Lưu Phất Lăng lại truyền Lưu Tuân tới gặp hắn.
Tuyết đã rơi suốt hai ngày, nhưng vẫn không ngừng rơi xuống. Đường
núi khó đi, Lưu Tuân đành phải bỏ ngựa đi bộ. Khi đến giữa sườn núi, có
thái giám xuất hiện, lệnh tùy tùng của Lưu Tuân dừng lại, chỉ cho hắn
một mình lên núi. Hà Tiểu Thất muốn mở miệng lý luận, lại bị Lưu Tuân
nhìn liếc sang, chỉ có thể im lặng lui xuống.
Thái giám lạnh nhạt gật đầu với Lưu Tuân, rồi người lại ẩn trở về trong rừng.
Trên sơn đạo uốn lượn chỉ còn một mình Lưu Tuân, ngẩng đầu nhìn lên,
thiên địa đều trắng xóa một màu, hồng trần tựa như trống không, không có thứ gì. Bởi vì tuyết lớn, khe suối không còn nước chảy, chim thú ẩn
mình, thế gian chỉ có duy nhất một âm thanh, đó chính là tiếng tuyết
tuôn rơi. Trong tiếng tuyết tuôn rơi, Lưu Tuân đi suốt mấy canh giờ, mới đến đỉnh núi. Ôn Tuyền Cung trước kia màu sắc hoa lệ, nay đã bị tuyết
trắng làm đổi màu, một tòa cung điện được bao phủ bởi một màu trắng bạc
đứng lặng giữa thiên địa trắng xoá mênh mông, màu trắng thuần khiết làm
cho lòng người khó kiềm nén được.
Thái giám tiếp đãi đều có vẻ mặt âm trầm, nói năng thận trọng, Lưu
Tuân cũng từng bước thận trọng, ngôn ngữ cẩn thận. Đột nhiên nhìn sang
phía sườn núi, một người thân khoác áo choàng đỏ thẫm, trước ngực có ôm
vài cành mai đỏ đang nở rộ, đang men theo sườn núi đi xuống, Lưu Tuân
chỉ cảm thấy thiên địa bỗng dưng phát sáng, áp lực trong lồng ngực bất
tri bất giác đã tan biến đi rất nhiều.
Bởi vì ôm rất nhiều hoa mai, nên dường như đầu và mặt đều bị che
khuất, nhìn đường rất không tiện, nàng vừa thật cẩn thận đi xuống, vừa
thật cẩn thận muốn để hoa mai ôm trước ngực không bị tổn hại gì.
Tuyết trên mấy hòn đá đã kết thành băng, ngay cả mấy hòn đá đó cũng
không được vững chãi trên mặt đất, nàng đặt chân xuống là bị trượt,
người liền ngã xuống mặt tuyết, nghiêng ngả lảo đảo trượt xuống dưới.
Lưu Tuân và thái giám dẫn đường đi trước hắn đều kinh hãi, đồng thời
phi thân lên phía trước, tuy rằng thái giám là người đi trước, nhưng lại đến sau Lưu Tuân.
Lưu Tuân nửa ôm nửa đỡ đón được Vân Ca, Vân Ca hét lớn: "Không được
làm gẫy hoa mai của muội!", cánh tay Lưu Tuân vội đưa sang, tránh hoa
mai ra, ôm lấy bên sườn Vân Ca, khi ôm nàng trong lồng ngực, chỉ cảm
thấy hương thơm xông vào mũi, cũng không biết rốt cuộc là hương hoa, hay là hương thơm trên người nàng.
Chân Vân Ca thăng bằng được, trước hết nhìn hoa mai, thấy không có việc gì, mới cười nói với Lưu Tuân: "Đa tạ đại ca."
Lưu Tuân hỏi: "Đường tuyết khó đi, tại sao lại không gọi thêm người cùng muội đi hái mai?"
Vân Ca cười nhẹ, "Là muội thích tự mình làm việc này."
Lưu Tuân còn muốn nói chuyện, thái giám đứng bên cất giọng trầm trầm, "Hoàng thượng đang chờ gặp Hầu gia!"
Vân Ca nói: "Ngươi lui xuống đi! Ta vừa hay cũng đi tới đó, đi cùng đường với đại ca."
Vân Ca lên tiếng, thái giám không dám nói thêm nữa, sau khi thi lễ,
im lặng lui ra. Lưu Tuân muốn giúp Vân Ca ôm hoa mai, Vân Ca cười dịu
dàng, nói lời "Đa tạ", nhưng không nhận hảo ý của hắn. Đi tới chính
điện, Vân Ca nhỏ giọng hỏi Lục Thuận, "Bên trong vẫn còn người sao?"
Lục Thuận gật gật đầu, "Mấy vị đại nhân vẫn còn đang ở đó.", rồi hành lễ với Lưu Tuân nói: "Hầu gia chờ một lát, bây giờ nô tài đi vào bẩm
tấu hoàng thượng."
Lưu Tuân thất kinh, hoàng thượng còn triệu kiến người khác? Hắn ở
trong thành Trường An cũng không có nghe nói tới việc này. Sau một lúc,
Lục Thuận quay lại, nói với Lưu Tuân: "Hoàng thượng lệnh cho Hầu gia đi
vào."
Vân Ca hướng đôi mắt trông mong về phía Lục Thuận, Lục Thuận cười
nói: "Mấy vị đại nhân đã không còn trong điện, nhưng mà hoàng thượng
cũng không biết cô nương cũng đang chờ gặp hoàng thượng đâu!"
Vân Ca theo Lưu Tuân bước vào trong điện, "Đại ca sẽ không để ý muội
chiếm một chút thời gian của chàng chứ. Lục Thuận, đi tìm cái bình hoa
mang vào đây."
Lưu Phất Lăng ngồi dựa vào thành giường, gương mặt gầy gò, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trên khuôn mặt có vẻ yên ổn, vui mừng Lưu Tuân chưa từng
thấy qua. Lưu Phất Lăng nhìn thấy Vân Ca, trong mắt đã không còn thấy
người khác, vừa giúp Vân Ca phủi đi tuyết trên áo choàng, vừa cười nói:
"Một trận tuyết lớn không ngờ lại thúc giục hoa mai phía sau núi sớm
nở."
Lưu Tuân lẳng lặng dập đầu, sau đó tự ngồi xuống bên cạnh.
Vân Ca vừa cắm hoa, vừa cười nói: "Đúng thế! Mấy cành mai này vừa mới nở, nhưng mà, thiếp đã hái những cành đẹp nhất về đây, mọi người đều
được ngắm, không bằng chúng ta một mình ngắm thôi."
Vân Ca cắm hoa xong, đem bình hoa đặt dưới cửa sổ, đúng tầm để Lưu
Phất Lăng vừa liếc mắt sang là thấy. Nàng đẩy cửa sổ ra, thiên địa bỗng
nhiên từ cửa sổ tiến vào: đầy trời hoa tuyết nhẹ bay, mai đỏ nghênh
tuyết nở rộ.
Lưu Phất Lăng lẳng lặng ngắm nhìn một hồi, mỉm cười gật gật đầu, Vân
Ca đóng cửa sổ lại. Vân Ca chỉ chỉ hoa mai, lại chỉ chỉ chính mình, Lưu
Phất Lăng mỉm cười lắc đầu, Vân Ca nhíu mày. Lưu Phất Lăng vẫy tay để
Vân Ca đi qua, cầm mấy đóa hoa mai trên bàn vừa rồi Vân Ca cắm hoa rơi
xuống, cẩn thận cài lên tóc Vân Ca, nhìn ngắm một lát, khóe môi khẽ
cười, gõ lên trán Vân Ca một cái.
Vân Ca nghiêng đầu cười, vui mừng rạo rực ra khỏi phòng.
Hai người không nói tiếng nào, nhưng nhất cử nhất động, cũng nói rõ
ràng hết thảy. Một người không thấy mất tinh thần, một người cũng không
thấy bi thương buồn bã, chỉ là trong khoảng thời gian có hạn, hết sức
cùng tận hưởng thế gian mĩ lệ.
Lưu Tuân trước đó, không phải không nghĩ tới tình hình hiện tại của
hoàng thượng và Vân Ca, nhưng thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ như thế này. Khi chết thì không không thấy được thống khổ, nhưng chờ đợi cái
chết thì nhất định rất thống khổ, nếu không phải biết được chắc chắn
bệnh tình của Lưu Phất Lăng, nhất định sẽ không tin được là cuộc sống
hàng ngày của hai người này là ở dưới bóng ma của cái chết.
Lưu Phất Lăng lệnh tất cả mọi người trong điện đều lui ra.
Lưu Tuân cung kính cụp mắt tĩnh tọa, dường như chờ đợi hoàng thượng
phân phó bất cứ khi nào. Lưu Phất Lăng thản nhiên nhìn hắn, không mừng
không giận, "Trẫm còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp ngươi, ngươi đang xem
'Sử ký', nói 'Gần đây thích đọc chuyện của Tiên đế khi còn trẻ tuổi',
ngươi nói với trẫm một số chuyện mà ngươi tâm đắc."
Lưu Tuân có chút giật mình, nhớ lại cũng là một ngày mùa đông trời
giá rét, năm đó vẫn là nhất giới hàn y, hôm nay đã là hậu duệ hoàng gia, giữa thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng giống như đã lâu
lắm rồi, nhưng cẩn thận nghĩ lại cùng lắm cũng mới có một năm.
Sau khi Lưu Tuân suy nghĩ một lát, cẩn thận nói: "Kỳ thật cũng chỉ có bốn chữ 'ẩn nhẫn', 'Mưu tính'." Năm đó, Đậu thái hậu nắm giữ triều
chính, Lưu Triệt mỗi ngày mê muội với thú vui săn thú du ngoạn, lại cho
triệu một đám người trẻ tuổi tới cùng người hồ nháo, Đậu thái hậu thấy
người như thế, sát tâm mới có phần giảm bớt, không ngờ được rằng những
người trẻ tuổi hồ nháo ngày đó sau lại thành Vũ Lâm quân uy danh chấn
thiên hạ."
Lưu Phất Lăng mỉm cười: "Ngươi hiện tại mưu tính cũng coi như không
có trở ngại gì, nhưng công phu ẩn nhẫn bây giờ quá kém. Tâm quá nóng
vội, rất sợ hãi sẽ mất đi, thủ đoạn rất độc ác, ngay cả 'Mưu tính ổn
thỏa, hành động phía sau' cũng đều không tính toán ổn thỏa. Lưu Hạ hành
sự so với ngươi chu toàn ổn thỏa hơn rất nhiều, pháp lý nhân tình đều
chú ý tới."
Bàn tay Lưu Tuân trong tay áo không nhịn được nắm chặt thành quyền,
cố giữ vững trấn tĩnh, nói: "Chuyện Điền Thiên Thu, là kinh nghiệm làm
việc của thần chưa đủ, là thần sai. Vương thúc từ nhỏ đã lớn lên ở Thiên gia, kiến thức và phong thái thần đều không có khả năng bì kịp, thần
lớn lên ở phố phường, có đôi khi làm việc không khỏi quá đà, sau này
thần nhất định sẽ sửa, sẽ đi theo Vương thúc làm việc." Nói xong, dập
đầu không ngừng với Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng muốn đứng dậy, nhưng thân thể mềm nhũn, đành ngồi xuống, khẽ thở dài, "Tuân nhi, ngươi lại đây."
Lưu Tuân nghe được Lưu Phất Lăng gọi "Tuân nhi", trong lòng không
khỏi có đau xót khó diễn tả, cả đời này của hắn, đã lúc nào được thực sự làm một đứa trẻ?
Hắn đỡ Lưu Phất Lăng từ trên giường đứng lên, đi được tới một bên của đại điện, nhìn thấy trên tường được treo một bức bản đồ da dê cực lớn,
chiếm phần lớn diện tích bức tường, trên đó vẽ giang sơn nhà Hán. Dãy
núi, dòng sông, đất đai, thành trì đều dùng những màu sắc khác nhau mà
vẽ nên, nhân khẩu các nơi cũng có ghi chú rõ ràng ở bên cạnh, làm cho
người xem đột nhiên sinh ra một cảm giác đang nhìn xuống thiên hạ.
Lưu Phất Lăng hỏi: "Giang sơn vì sao tươi đẹp như thế?"
Lưu Tuân trả lời thật sự rất nhanh. "Bởi vì có người. Rất nhiều người thích ngắm núi non trùng điệp, Hoàng Hà rít gào, thần lại từ nhỏ đã
thích nhìn thuyền tới thuyền đi trên đường sông. Người lái thuyền như
một chấm nhỏ, còn có tiếng ca của người đánh cá, còn có tiếng rao hàng
hai bên bờ sông, đều làm cho ta cảm thấy rất thích thú. Không có người,
con sông rất im lặng, không có người thành trì sẽ là thành chết, không
có người, sẽ không có giang sơn tú lệ."
Lưu Phất Lăng gật đầu, "Bởi vì có dân chúng, mới có giang sơn, cho
nên cai quản giang sơn nhất định phải có
một tấm lòng nhân ái. Thiện đãi bách tính, khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp, giang sơn mới có thể
tú lệ lỗng lẫy."
Chỉ chữ "Nhân" này, hắn đã hoàn toàn bại bởi Lưu Hạ, Lưu Tuân không dám nhiều lời, chỉ nói: "Thần ghi nhớ."
Giọng nói của Lưu Phất Lăng bỗng nhiên biến thành cứng rắn, ẩn có hàn ý, "Nhưng quang cảnh ấy chỉ có 'Nhân tâm' thì còn chưa đủ. Nếu như là
thế gian thái bình, nếu chỉ cần giữ được giang sơn, 'Nhân' trị thiên hạ, thì là một việc tốt nhất! Giống như Văn Đế và Cảnh Đế, hai vị tiên đế
khiến cho dân chúng thiên hạ được hưởng hơn ba mươi năm thái bình giàu
có. Nhưng hiện tại trong có quyền thần lộng quyền, ngoài có di tộc xâm
chiếm, còn cần 'Nhẫn tâm', mới có thể bảo vệ xã tắc an ổn, giang sơn
thái bình."
Lưu Tuân đột nghiên nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Phất Lăng, khi ánh
mắt vừa chạm vào ánh mắt Lưu Phất Lăng, chỉ cảm thấy trong mắt hắn có
một thứ mũi nhọn đâm vào người, lại cảm thấy sợ hãi, lập tức lại cúi
đầu.
Lưu Phất Lăng nói: "Trẫm từ tám tuổi đăng cơ, tự vấn về việc làm của mình, không thẹn với bách tính thiên hạ."
Lưu Tuân nói: "Hoàng thượng là quân vương nhân từ hiếm thấy."
Lưu Phất Lăng lại không có gì vui mừng: "Nhưng trẫm không phải hoàng
đế tốt! Trẫm có nhân tâm, lại không có nhẫn tâm, làm việc quyết đoán tàn nhẫn không bì được với một phần vạn Tiên đế."
Lưu Tuân không nói gì. Nếu Lưu Phất Lăng là Tiên đế, năm đó tam đại
quyền thần tranh đấu có lẽ sẽ thành một cục diện khác, Tiên đế căn bản
sẽ không lo lắng tới dân chúng sống chết thế nào, khi Vệ Thái tử gây
loạn, thành Trường An máu chảy thành sông, vô số dân chúng vô tội bị
giết. Tiên đế ngay cả đối với con ruột, cháu ruột của mình đều thà rằng
giết nhầm, không thể buông tha, nếu Lưu Phất Lăng là Tiên đế, căn bản sẽ không khoan dung cho hắn sống đến bây giờ, như vậy cũng sẽ không có cục diện hiện tại.
Lưu Phất Lăng chỉ vào giang sơn nhà Hán bao la hùng vĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lưu Tuân: "Trẫm sẽ đem giang sơn này giao cho ngươi, chỉ
mong ngươi, tâm còn giữ được chữ nhân, tay cầm kiếm sắc, giữ vững giang
sơn, xã tắc an ổn, tạo phúc cho muôn dân trăm họ."
Thân thể Lưu Tuân chấn động, không thể tin được mắt mở lớn nhìn Lưu
Phất Lăng, sau một lúc lâu, hắn gần như lẩm bẩm độc thoại: "Hoàng. . .
Hoàng thượng không phải vẫn luôn luôn muốn chọn một người quả quyết
cương nghị sao?"
Lưu Phất Lăng mỉm cười nói: "Không sai! Nếu chọn bằng hữu, trẫm nhất
định sẽ chọn Hạ Nô, nhưng giang sơn xã tắc không cho phép trẫm dùng
thiên vị cá nhân để quyết định. Làm sao vậy? Ngươi không muốn nhận sao?"
Lưu Tuân vội quỳ xuống dập đầu, nhưng người vẫn còn có phần kinh ngạc như trước, "Thần...Thần tạ ơn hoàng thượng!" Rồi lập tức kịp phản ứng,
thấy xưng hô không ổn, nên sửa lời: "Tuân nhi khấu tạ đại ân hoàng gia
gia*."
*Gia gia: ông nội.
Lưu Phất Lăng đã đứng trong khoảng thời gian khá lâu, cũng đã hết sức lực, xoay người bước về phía giường, nhưng bước chân không vững, Lưu
Tuân vội đứng lên, đỡ Lưu Phất Lăng ngồi trở lại giường.
Lưu Phất Lăng nói: "Ngươi đi nói với Vu An, lệnh cho bọn họ đều tiến vào."
Lưu Tuân đứng dậy đi ra ngoài mành, y theo lời thuật lại. Sau đó, mấy người từ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào. Lưu Tuân vừa thấy người tới,
vội đứng lên. Triệu Sung Quốc tướng quân, tay nắm binh quyền Tây Bắc,
Tuyển Bất Nghi phụ trách trị an kinh thành, còn có Thái phó Hữu Tào Đỗ
Diên Niên. Triệu Sung Quốc là người của Lưu Phất Lăng, cả triều đều
biết. Đỗ Diên Niên có điểm khiến cho Lưu Tuân bất ngờ, còn Tuyển Bất
Nghi thì lại khiến cho hắn kinh ngạc.
Ba người nhất tề quỳ trước giường Lưu Phất Lăng nghe phân phó, Lưu
Phất Lăng chỉ vào Lưu Tuân, "Kể từ hôm nay, tất cả các ngươi hành sự đều nghe theo Lưu Tuân phân phó. Nếu Hoắc Quang đồng ý cho Lưu Tuân đăng
cơ, thì tốt! Nếu Hoắc Quang không đồng ý. . ."
Triệu Sung Quốc bình tĩnh cất lời: "Chúng thần cũng sẽ khiến hắn phải đồng ý."
Lưu Phất Lăng hỏi Lưu Tuân: "Ngươi đã nghe được chưa? Ngươi có tự tin không?"
Lưu Tuân quỳ xuống, dập đầu thật mạnh trước Lưu Phất Lăng, "Thần khấu tạ đại ân hoàng thượng, có ba vị đại nhân tương trợ, thần nhất định sẽ
không phụ lòng hoàng thượng kỳ vọng."
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng lên, lệnh Triệu Sung Quốc, Tuyển Bất Nghi, Đỗ Diên Niên dập đầu trước Lưu Tuân.
Khi ba người trước mặt Lưu Phất Lăng lập lời thề nguyện trung thành,
Lưu Tuân đột nhiên có chút không dám đối diện với ánh mắt Lưu Phất Lăng. Sau khi ba người lui ra, Lưu Phất Lăng nói: "Trẫm đã có bố trí, cũng sẽ không nhất nhất nói hết cho ngươi, ba người bọn họ, còn có Vu An sau
này sẽ nói cho ngươi biết toàn bộ. Dương Sưởng là thừa tướng do ngươi
tiến cử, ngươi hẳn là có biện pháp đối phó hắn, trẫm sẽ không phải bận
tâm. Trương An Thế tay nắm binh quyền Yến Bắc, thống lĩnh quân đội của
Quảng Lăng quốc trú binh tiếp giáp nơi đó là thân tín của ông ta, trẫm
có thể đem chuyện của Trương An Thế giao cho ngươi lo liệu không?"
Lưu Tuân trong lòng đã có dự tính trước, nói: "Hoàng thượng yên tâm,
Trương thị gia tộc có huynh trưởng Trương Hạ là ân nhân của thần, có
Trương Hạ ở đó, Trương An Thế cho dù không giúp thần, cũng tuyệt đối sẽ
không giúp Hoắc Quang."
Lưu Phất Lăng gật đầu, "Trẫm chỉ có năng lực giúp ngươi được những
chuyện đó, dừng lại ở đây, sự tình từ nay về sau, trẫm không muốn xen
vào nữa."
Lưu Tuân vội quỳ xuống dập đầu, "Thần tiếp xúc với triều sự thời gian còn rất ngắn, còn muôn vàn chỗ chưa được ổn thỏa, còn cần hoàng thượng
chỉ điểm."
Lưu Phất Lăng nói: "Phong cách hành sự của trẫm và ngươi bất đồng, kể từ hôm nay, ngươi dựa theo phương thức của ngươi mà làm việc. Chỉ có
điều, nhất định phải ghi nhớ lời nói lúc đầu trẫm đã nói với ngươi, công phu 'ẩn nhẫn' của ngươi còn quá kém."
"Thần hiểu rõ, Hoắc Quang tại triều đường đã là thâm căn cố đế, cũng
không thể thời gian ngày một ngày hai là có thể giải quyết, nếu quá
nhanh chóng, cho dù dùng cả tính mạng của thần mà đánh cược, cũng không
giải quyết được, sau này thần nhất định sẽ ghi nhớ hai chữ 'ẩn nhẫn',
không dám tham công liều lĩnh nữa."
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng lên, ngồi vào trước giường, "Ngươi đáp ứng cho trẫm mấy chuyện."
Lưu Tuân nói: "Xin nghe hoàng gia gia phân phó."
"Thứ nhất, bất kể tương lai phát sinh chuyện gì, ngươi không được giết Lưu Hạ."
Lưu Tuân lập tức đáp: "Thần tuân chỉ."
"Thứ hai, không được làm khó Thượng Quan Tiểu Muội."
"Hoàng hậu nương nương là phát thê* của hoàng gia gia, là trưởng bối
của thần, sau này thần sẽ hành tôn bối chi lễ** với hoàng hậu, tuyệt đối không dám khinh mạn."
*Phát thê: Vợ cả.
**Tôn bối chi lễ: lễ của cháu với ông/bà.
Lưu Phất Lăng hơi sửng sốt một chút, nói rõ từng chữ: "Nàng chính là hoàng hậu của trẫm."
Lưu Tuân khó hiểu, đúng rồi mà! Thượng Quan Tiểu Muội là hoàng hậu,
là phát thê của hoàng thượng, có gì không đúng? Cũng không dám hỏi, chỉ
có thể cung kính đáp lời "Vâng."
"Trẫm sẽ hỏi qua ý của nàng sau đó sẽ an bài, bất luận là nàng muốn
đi hay ở lại, ngươi đều phải hoàn thành tâm nguyện của nàng."
"Thần tuân chỉ."
"Trước khi ngươi đăng cơ, Vu An có thể trợ giúp cho ngươi không ít,
đợi tới sau khi ngươi đăng cơ, chỉ sợ lại không muốn nhìn thấy hắn, đối
với ngươi mà nói, hắn biết quá nhiều, dùng, lo lắng, không dùng, càng
không yên lòng. . ."
Lưu Tuân vội vàng muốn cất lời, Lưu Phất Lăng đưa tay ra hiệu, ý bảo
hắn không cần nhiều lời, "Thả hắn xuất cung, không cho phép ngươi động
tới hắn phân nào."
"Thần tuân chỉ."
Lưu Phất Lăng suy nghĩ sau một chớp mắt, thản nhiên nói: "Cũng chỉ có mấy chuyện đó thôi. Ngươi đều ghi hết lại mấy chuyện này."
Lưu Tuân nhấc bút, đem tất cả những chuyện vừa nhận lời, từng việc
đều ghi rõ ràng lên một tấm lụa trắng, kí tên, sau khi ghi xong còn đóng ấn trện, rồi ấn dấu vân tay lên.
Lưu Tuân đưa bản vừa viết xong cho Lưu Phất Lăng xem, Lưu Phất Lăng
gật gật đầu. Lưu Tuân cầm tấm lụa trắng cuộn lại, đặt ở trên bàn, chần
chờ một chút hỏi: "Còn Vân Ca thì sao?"
Sự bình tĩnh lạnh nhạt Lưu Phất Lăng vẫn luôn duy trì rốt cuộc bị phá vỡ, trong ánh mắt xoay chuyển có chút không muốn, "Nàng chính là một nữ tử sơn dã, về sau cũng sẽ không có quan hệ gì cùng các ngươi cả."
Lưu Tuân yên lặng gật gật đầu, "Thần có một chuyện chưa định được chủ ý, muốn thỉnh giáo hoàng gia gia."
"Ngươi hỏi đi!"
"Mạnh Giác, người này, rốt cuộc là có thể dùng, hay không thể dùng?"
Lưu Phất Lăng không đáp, hỏi lại: "Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, ngươi
có thể tìm được người nào tài giỏi bằng có thể trị được Hoắc Quang
không?"
Lưu Tuân lắc đầu, "Không có."
"Trẫm vẫn chưa thực sự dùng hắn, chính là muốn giữ hắn lại cho ngươi. Ngươi tương lai chỉ có một mình, thần tử có thể có tới hàng trăm, hàng
ngàn, nhưng làm như thế nào để thần tử kiềm chế lẫn nhau, lại là một môn cần tới học vấn thâm sâu, ngươi chậm rãi học đi! Hoắc Quang còn ở đó
một ngày, ngươi có thể yên tâm mà mạnh dạn dùng hắn, nếu Hoắc Quang
không còn..." Lưu Phất Lăng thản nhiên nói: "Ngươi so với trẫm càng biết rõ nên lo liệu như thế nào."
Lưu Tuân gật đầu, "Hoàng thượng còn chuyện gì cần dặn dò thần nữa không?"
Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát rồi nói: "Theo như Vu An sau đó giảng
giải cho trẫm, trong trận đấu với dũng sĩ Khương tộc, ngươi biểu hiện
không hề có nhược điểm, tới tận khi trận tỷ thí chấm dứt, mọi người vẫn
như trước nhìn không thấu võ công của ngươi cao thấp ra sao. Công phu
của Mạnh Giác lại có thể nhìn ra nhược điểm, cho nên khi Khắc Nhĩ Tháp
Tháp nghĩ rằng có thể chém được Mạnh Giác, lại không ngờ được 'nhược
điểm' của Mạnh Giác căn bản không phải 'nhược điểm' của hắn."
Lưu Tuân vẫn cho rằng ngày đó hắn đã làm được tốt nhất, không ngờ
nghe được lời nhận xét như vậy của Lưu Phất Lăng, suy tư một lát, dường
như có điều ngộ ra, trong lòng cũng rất không phục, nghĩ kết quả chính
là hắn thắng, Mạnh Giác thua. Hắn hướng Lưu Phất Lăng dập đầu, cung kính nói: "Thần đã hiểu."
Lưu Phất Lăng nói: "Ngươi so với trẫm thích hợp làm hoàng đế hơn, trẫm đã không còn gì có thể dạy ngươi nữa, ngươi trở về đi!"
Lưu Tuân dập đầu, liên tiếp dập đầu ba lần, nhưng vẫn chưa đứng lên,
người quỳ cứng đờ trong giây lát, rồi lại liên tiếp dập đầu chín lần,
lần sau đều dập mạnh hơn lần trước, tới lần cuối cùng dường như muốn dập đầu tới chảy máu mới thôi.
Hành động của hắn có chút khó hiểu, Lưu Phất Lăng lại không hề ngăn
cản, chỉ mỉm cười nói: "Đem phần tâm này của ngươi giữ lại cho bách tính thiên hạ, ngươi hãy cai quản giang sơn này cho tốt, làm được tất cả
những chuyện trẫm không thể làm được, là được rồi." Nói xong, người lại
ngả hẳn xuống giường, nhắm hai mắt lại, phất phất tay cho hắn rời đi.
Lưu Tuân đứng lên, đi vài bước, chợt có chút chần chừ, do dự rồi cuối cùng không cam lòng, cắn răng một cái, quay người trở về lại quỳ xuống.
"Hoàng thượng, thần cả gan, nhưng lần này không hỏi, thần sợ...Trong
lòng thần đã thấy hoang mang rất lâu, khi hoàng thượng lần đầu tiên
triệu kiến thần, có hỏi thần 'Cả đời này chuyện vui sướng nhất là chuyện gì?', 'Chuyện muốn làm nhất là chuyện gì?', thần cả gan muốn biết đáp
án của hoàng thượng?"
Lưu Phất Lăng không trả lời ngay, nhắm mắt lại, giống như đang suy tư.
Trong lòng Lưu Tuân có chút an ủi, Lưu Phất Lăng cũng giống như hắn
năm đó, câu hỏi này cũng không có cách nào đưa ra đáp án. Nhưng chậm
rãi, đầu mày khóe mắt Lưu Phất Lăng đều tràn ra ý cười.
"Chuyện vui sướng thì nhiều lắm, nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì là vui sướng nhất."
Lưu Tuân trong lòng chấn động, nói không rõ được là kinh ngạc hâm mộ hay là ghen tị.
Sau giây lát, Lưu Phất Lăng cười nói: "Chuyện vui sướng nhất chính là cưới được thê tử tốt."
Lưu Tuân nín thở chờ câu trả lời kế tiếp của Lưu Phất Lăng.
Lúc này ý cười trên mặt Lưu Phất Lăng dần dần nhạt đi, vẫn không cất
lời, Lưu Tuân lẳng lặng đứng một lát, thấy Lưu Phất Lăng ủ rũ nặng nề,
tựa như đang ngủ, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đang muốn lui ra, chợt nghe
thấy Lưu Phất Lăng nhẹ giọng nói: "Chuyện muốn làm nhất chính là có thể ở cùng nàng ngày lại ngày cho tới bạc đầu."
Lưu Tuân vô cùng sợ hãi*, không dám nhìn thẳng vào Lưu Phất Lăng.
*Nguyên văn là tâm kinh nhục khiêu.
Lưu Phất Lăng phất phất tay, Lưu Tuân lập tức xoay người, bước chân vội vàng, gần như là trốn chạy ra khỏi phòng.
Vân Ca đang ở ngoài phòng làm đôi người tuyết.
Không biết hai con khỉ núi từ nơi nào chạy tới, không chút nào sợ hãi mà đi theo phía sau nàng, lúc thì giúp nàng đắp một ít tuyết, lúc thì
túm áo choàng Vân Ca, giống như là sợ Vân Ca lạnh, phủi tuyết bám trên
đó, lúc thì biết được có giúp cũng thêm phiền, quét tuyết gom lại giúp
cho Vân Ca.
Vân Ca không thấy nổi nóng hay tức giận, cười tủm tỉm làm chuyện của
mình, để mặc khỉ con ở bên cạnh nàng làm ầm ĩ. Ở bên ngoài thời gian
lâu, mặc dù đội mũ chắn tuyết, khoác áo choàng, nhưng trên tóc mai, trên tóc nàng cũng có không ít bông tuyết đọng lại.
Nhìn thấy Lưu Tuân đi ra, nàng ngẩng đầu cười, ném cái chổi, chạy đến dưới mái hiên, vừa giậm chân, vừa cởi áo choàng, mũ tuyết xuống, rồi
vội vội vàng vàng đi vào phòng.
Hai khỉ con "Chi chi" kêu loạn, dường như vô cùng vui vẻ, cũng chạy
đến dưới mái hiên, học bộ dáng Vân Ca, dậm chân nhảy nhảy, hất hết tuyết trên người xuống, thoáng chốc đã chui vào trong phòng.
Hoạn quan đứng ngoài phòng đã thấy quen không trách, để mặc cho hai con khỉ con nhảy tót vào đại điện.
Thất Hỉ cầm áo choàng và mũ tuyết của Lưu Tuân lại, hầu hạ Lưu Tuân
mặc vào, thấy Lưu Tuân luôn luôn nhìn Vân Ca, cười nói: "Kia là hai con
khỉ con năm trước cô nương nhặt về, nuôi sau một mùa đông, thả lại vào
trong núi. Từ khi hoàng thượng và cô nương đến Ôn Tuyền Cung, hai con
khỉ con đó không biết làm thế nào lại biết được tin tức, thường thường
đến nhìn hoàng thượng và cô nương, còn thường hay mang lễ vật tới, lần
trước chúng nó đưa tới một quả đào lớn, so với đào cống trong cung ăn
còn ngon hơn. Tinh quái như vậy, hai con khỉ núi này còn hiểu được và
nhớ tới tình bạn cũ."
Thất Hỉ giương ô, đưa Lưu Tuân tới cửa cung, cười nói: "Chỉ có thể
đưa Hầu gia đến đây, nô tài sai người khác đưa Hầu gia xuống núi, xem
sắc trời, chắc phải thắp mấy chiếc đèn lồng."
Lưu Tuân nói: "Không cần, ta thường đi đường đêm, không sợ tối. Từ
lần đầu tiên ta tiến cung, đại nhân đã có nhiều quan tâm đối với ta, Lưu Tuân ghi nhớ trong lòng."
Thất Hỉ đảo mắt nhìn bốn phía, cười nói: "Đều là bổn phận của nô tài, nếu Hầu gia thấy nô tài có điểm nào dùng được, xin cứ việc phân phó."
Lưu Tuân gật gật đầu, xoay người rời đi, Thất Hỉ đưa ô cho hắn, hắn nhẹ xua tay, không nhận.
Bông tuyết tuôn rơi, bay xuống không dứt.
Do sắc trời đã tối, tầng mây trên trời cao đều mang theo màu xám tro, u ám trùng trùng điệp điệp, bầu trời rủ xuống giống như là sắp rơi
xuống tới nơi, cây rừng càng lộ vẻ hiu quạnh. Đường núi đi xuống quanh
co vắng vẻ, giống như không có điểm cuối.
Lưu Tuân bước chậm xuyên qua hoa tuyết rơi xuống, nhưng lại giống như đang đi dạo trong sân vắng, thân hình hắn vốn cao lớn tráng kiện, lúc
này nhìn lại, thiên không buông xuống, đường núi trời tối mù mịt, trong
thiên địa giống như chỉ một mình hắn, càng làm tăng thêm tư thế oai
hùng, vĩ đại của hắn.
Thất Hỉ giương ô, đứng ở trước cửa cung, vẫn nhìn theo bóng dáng Lưu Tuân biến mất ở trong màn tuyết, khe khẽ gật gật đầu.
Trời gần sáng, Lưu Tuân mới trở lại Trường An, thay vì nghỉ ngơi, lại lệnh Hà Tiểu Thất đi mời Trương Hạ, cũng hẹn gặp tại nhà một đồ tể. Hắn thay bộ thường phục, vừa định rời khỏi nhà, Hắc Tử vội vàng chạy tới,
"Đại ca, có người. . .", lại vỗ vỗ trán, kính cẩn nói: "Hầu gia, có
người cầu kiến."
Lưu Tuân cười mắng: "Không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy, vốn là huynh đệ, gọi 'gia' cái gì chứ?"
Hắc Tử trong lòng tức giận bừng bừng, lại cong miệng cười không
ngừng, "Ta* đây cũng cảm thấy như vậy, gọi 'đại ca, đại ca' thân thiết
biết bao nhiêu, đều là tại cái tên phá hoại Tiểu Thất kia, bắt chúng ta
nhất định phải gọi 'Hầu gia'. Đại ca, có một thư sinh muốn gặp ngươi."
*Từ ta này hơi đặc biệt, bình thường từ ta có phiên âm là ngã, nhưng từ này có phiên âm là yêm, do là tớ không biết tiếng Trung nên không dám thay
đổi bậy, nhưng tớ đoán chỗ này bạn Hắc Tử xưng kiểu suồng sã, theo như
ngôn ngữ tiếng Việt mình chắc là "tao" quá.
Lưu Tuân vừa đi ra bên ngoài, vừa nói: "Ta không phải đã nói 'Ai cũng không gặp' sao?"
Tay Hắc Tử cầm một chiếc đèn lồng, giương cao lên, để Lưu Tuân nhìn rõ.
"Ta cũng đã trả lời như vậy rồi, nhưng mà người này miệng hắn đặc
biệt dẻo quẹo, tuôn một tràng đến độ bọn ta nghe không hiểu hắn nói gì,
mấy người bọn ta đều bị hắn nói cho choáng váng mặt mày, hắn nói rằng
hắn với đại ca là bạn cũ gì đó, bảo ta phải cầm đèn lồng này giao cho
đại ca, còn nói hắn là đến để tuyết. . . tuyết cái gì mà than lửa đó."
Hắc Tử cười hắc hắc, thật sự nghĩ không ra lúc trước thư sinh đó nói gì.
Lưu Tuân đưa mắt nhìn kỹ đèn lồng, lập tức nhận ra vào tết Thượng
Nguyên năm ngoái, Vân Ca thích chiếc đèn này. Hắn nhận chiếc đèn lồng,
đưa cho người hầu đứng bên cạnh, "Cầm lấy, cất giữ cho cẩn thận.", rồi
quay sang nói với Hắc Tử: "Lệnh thư sinh 'Trong tuyết tặng than*' tới
gặp ta, nếu chỉ nhắc lại được ba bốn phần thì thôi, nếu nói không nên
lời..."
*Đây là câu thành ngữ của Trung Quốc, chỉ hành động giúp đỡ người khác trong hoạn nạn, hoặc khi người đó rất cần giúp đỡ.
Hắc Tử bẻ tay rôm rốp, tiếp lời: "Mấy người chúng ta sẽ giúp hắn nới lỏng gân cốt."
Thư sinh nhìn thấy Lưu Tuân, hành lễ vấn an, không kiêu ngạo không
siểm nịnh, phong thái ung dung, cũng không giống như tiểu dân thận trọng lần đầu mới gặp quý tộc hoàng thất.
Lưu Tuân cười nói: "Lần trước vậy mà lại nhìn không ra."
Thư sinh cười nói: "Không phải là Hầu gia nhìn nhầm, mà là Hầu gia
trong lòng có nhiều tính toán, do đó không nhìn kỹ tại hạ hơn."
Lưu Tuân mời hắn ngồi, "Đêm khuya cầu kiến, xin hỏi có chuyện gì?"
Thư sinh nói: "Tại hạ họ Lý tên Viễn, đến từ Mạc Bắc, thành Trường An là cố hương của gia phụ, từ nhỏ thường nghe phụ thân đề cập tới Thiên
triều phồn hoa, cho nên cố ý đến xem phong thổ nhân tình của Thiên
triều."
Lưu Tuân trong lòng khẽ động, "Xin hỏi cao tính đại danh của lệnh tôn?"
Lý Viễn trả lời vô cùng rõ ràng: "Lý Lăng."
Lưu Tuân ngây người trong chớp mắt, rồi cười nói: "Hóa ra là Vương tử Hung Nô đường xa giá lâm, bản Hầu thất lễ."