Đại Hạ quốc, Thiên Thục quận.
Tháng sáu ở Nam Phong thành nắng gắt như lửa đốt cháy đại địa.
Học phủ trung đẳng Nam Phong. Trong sân huấn luyện rộng rãi sáng ngời.
Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ khuôn mặt non nớt, tràn đầy sức sống mặc trang phục luyện công ngồi xếp bằng bốn phía, dõi ánh mắt nhìn giữa sân. Nơi đó có hai bóng người đang nhanh chóng giao phong tỷ thí, kiếm gỗ trong tay đang va chạm kịch liệt, còn có tiếng thanh thúy vang lên quanh quẩn trong sân huấn luyện.
Hai người giữa sân đều chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên bên phải trông khá cao ráo, khuôn mặt tuấn lãng, dưới mày là cặp mắt có thần, vóc người khí chất đều là hạng đầu. Không đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng bộ túi da tốt này đã có thể khiến rất nhiều thiếu nữ trong sân ném ánh mắt sáng ngời tới, trong mắt chứa sóng nước, mang theo ý ngượng ngùng nhè nhẹ.
"Lý Lạc, cố lên!”
Còn có thiếu nữ lớn gan lên tiếng cổ vũ.
Mà ở phía trước thiếu niên tên Lý Lạc kia lại có một thiếu niên khác thân thể khôi ngô, khuôn mặt có vẻ tục tằng hơn không ít, lại thêm da dẻ đen thui. So sánh với Lý Lạc, thật chẳng khác nào người với gấu chó.
Cho nên khi hắn ta khi nghe mấy giọng nữ cổ vũ cho Lý Lạc, hắn ta lập tức ghen tị tới méo cả miệng, quát lên: "Lý Lạc, ta sẽ không nhường!"
Hắn ta bước ra một bước, dưới sàn run run, kiếm gỗ trong tay cắt không khí mơ hồ mang theo tiếng xé gió chém về phía Lý Lạc trước mặt.
Kiếm ảnh chém xuống, ánh mắt Lý Lạc chợt lóe lên, mũi chân điểm một cái, bóng người phóng ra cực nhanh, bước tiến linh động như phi tước trực tiếp tránh đi một kiếm bén nhọn nặng nề này.
"Là Phong Tước Bộ!" Giữa sân có người thốt lên, giọng nói còn mang theo một chút tán thưởng. Phong Tước Bộ này là một tướng thuật đê giai, ở đây có không ít người có thể sử dụng nó, nhưng không ai có thể sử dụng thành thạo như Lý Lạc.
Bóng dáng Lý Lạc như phi tước lấn tới trước người thiếu niên khôi ngô, kiếm gỗ trong tay lấy xu thế rút kiếm mà đột nhiên rút ra. Một chớp mắt kia tựa như có một đạo hào quang lóe lên, lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía lồng ngực thiếu niên khôi ngô trước mặt.
"Tiểu Linh Quang Kiếm!" Lại có người kinh hô. Một kiếm này của Lý Lạc như linh dương móc sừng, linh quang chợt lóe, vừa nhanh vừa độc. Một kiếm này khiến bọn hắn không thể không cảm thán, người có ngộ tính đứng đầu Nam Phong học phủ thật đúng là danh bất hư truyền.
Kiếm ảnh đâm nhanh mà đến, thiếu niên khôi ngô biến sắc, chẳng qua thực lực của hắn ta cũng không tầm thường. Trong lúc nguy cấp hắn ta cứng rắn ổn định thân thể, bàn chân giẫm một cái, thân hình gấp gáp lùi lại mấy bước.
Cùng lúc đó, trên thân thể hắn ta mơ hồ có một tầng sáng bạc như ẩn như hiện, tay cầm kiếm gỗ càng phảng phất như đã biến thành một tay gấu màu bạc. Đồng thời còn có tiếng gấu rống thật thấp như có như không truyền ra từ trong cơ thể thiếu niên khôi ngô.
Đông đảo học viên giữa sân nhìn thấy tình cảnh như vậy lập tức lên tiếng kinh hô: "Đó là ngũ phẩm Ngân Hùng tướng của Triệu Khoát, xem ra hắn ta sắp đánh thật rồi!"
Trong đông đảo tiếng kinh hô, Triệu Khoát bước ra một bước, sàn nhà bị giẫm mạnh tới nứt ra một khe hở, trọng kiếm trong tay hung hãn cậy mạnh mà cuốn đến, mang theo một cơn gió mạnh hung tợn chém về phía Lý Lạc.
Trên kiếm gỗ có tia sáng bạc lóe lên, tiếng xé gió chói tai vang vọng.
"Bạo Lực Trảm!"
Thiếu niên khôi ngô chợt quát ra, xích quang chém xuống,
trực tiếp va chạm với kiếm ảnh đang đâm nhanh mà đến kia.
Phanh!
Tiếp theo đó, song kiếm cứng rắn đụng vào nhau.
Trong lúc va chạm kịch liệt, chuôi kiếm gỗ trong tay Lý Lạc gần như vừa chạm đã tan, một luồng lực lượng hung tàn như bạo hùng vọt tới, ngay cả chuôi kiếm gỗ cũng bị chấn động tới mức vỡ ra.
Lực lớn truyền đến khiến bóng dáng Lý Lạc bị chấn động tới mức liên tục lùi lại hơn mười bước.
Lý Lạc ổn định bước chân, cúi đầu nhìn thanh kiếm gỗ vỡ nát trong tay, bất đắc dĩ cười cười nói: "Được rồi Triệu Khoát, ngươi thắng."
"Ai."
Lời vừa nói ra, một số thiếu nữ trong sân lập tức thở dài tiếc nuối, mà trái lại rất nhiều thiếu niên thì lộ ra nụ cười trộm. Dù sao thân là thiếu niên huyết khí phương cương, đương nhiên bọn họ cảm thấy rất ước ao đố kị vì Lý Lạc được các nữ hài tử chào đón như thế.
"Thật đáng tiếc, rõ ràng thế tiến công của Lý Lạc càng bén nhọn hơn, trong mặt ứng dụng tướng thuật hắn cũng mạnh mẽ hơn Triệu Khoát không ít. Nếu không phải hắn không có tướng tính, trận này hắn tất thắng." Có người bình luận.
"Đúng vậy, Triệu Khoát có được ngũ phẩm Ngân Hùng tướng, lực lượng kinh người. Hơn nữa chỉ sợ tướng lực của hắn cũng đã đạt tới trình độ ngũ ấn. Thật không hổ là người mạnh nhất nhị viện chúng ta lúc này."
"Trên phương diện tu hành tướng thuật Lý Lạc có ngộ tính và thiên phú rất lợi hại, nhưng hắn thiên sinh không tướng, đây đúng là vết thương chí mạng. Không có tướng lực mạnh mẽ chống đỡ, dù hắn có tu luyện tướng thuật tới lô hỏa thuần thanh cũng không có tác dụng gì nhiều."
"Ha ha, ngươi cũng đừng đồng tình với người khác. Lý Lạc là ai? Chính là thiếu phủ chủ "Lạc Lam phủ", một trong tứ đại phủ của Đại Hạ quốc chúng ta. Phụ mẫu hắn càng là người được phong hầu trẻ tuổi nhất Đại Hạ quốc. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, bọn họ đã đưa Lạc Lam phủ trở thành một trong tứ đại phủ Đại Hạ quốc. Đừng nói là ở Đại Hạ quốc, cho dù là ở bên ngoài Đại Hạ quốc bọn hắn cũng có danh tiếng không nhỏ."
"Haiiiz, đã đến lúc nào rồi ngươi còn nói mấy lịch sử lâu đời ấy. Từ ba năm trước khi phụ mẫu Lý Lạc mất tích trong "Chiến Trường Vương Hầu", Lạc Lam phủ đã không được như trước kia nữa. Hơn nữa từ tin tức ta nghe được, hiện tại trong Lạc Lam phủ đang nội chiến rất căng, tương lai không chừng bọn họ sẽ tách ra. Vị thiếu phủ chủ là hắn sợ rằng cũng không thể làm thiếu phủ chủ nữa."
"Ah? Còn có việc này? Hiện tại người cầm lái Lạc Lam phủ hẳn là... học tỷ Khương Thanh Nga đúng không?"
Tên này vừa ra, ánh mắt của tất cả thiếu niên ở đây đều trở nên nóng cháy hơn nhiều. Bởi vì trong học phủ trung đẳng Nam Phong bọn họ, cái tên này là một truyền thuyết.
Truyện convert hay :
Không Phụ Vinh Quang, Không Phụ Ngươi